Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-12-16 10:50:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không , Tiểu Địa Qua, do độc d.ư.ợ.c , nhà chúng ngày thường cũng những thứ mà, con đừng như ..."

"Không, nương, chính là tại con mới đấy."

Động tĩnh bên nhà hàng xóm rốt cuộc cũng truyền đến tai nhóm Chu Kiều Kiều.

Tuy Chu Kiều Kiều rõ ràng từng câu từng chữ, nhưng mấy câu gào thét của Tiểu Địa Qua thì nàng thấy. Nàng chỉ cảm thấy bát cơm mặt chẳng còn chút hương vị nào.

Đôi mắt đen láy của Mặc Ngọc thâm trầm như nước: "Hừ, ngờ tỷ tỷ cũng lúc tính sai."

Chu Kiều Kiều phản bác.

Miên Miên sa sầm mặt mũi : "Ta ngờ Tiểu Địa Qua như , uổng công ngày thường đối xử với nàng như thế."

Nam Nhi hừ một tiếng: "Sau sẽ bao giờ chơi với nàng nữa."

Thượng Quan Khuynh Thành khẽ nhắc: "Ăn ."

Hai đứa trẻ và Mặc Ngọc đều mím môi, dám hó hé thêm lời nào.

Thượng Quan Khuynh Thành trừng mắt Mặc Ngọc, ý tứ trong ánh mắt quá rõ ràng. Mặc Ngọc càng cúi thấp đầu, vẻ như đứa trẻ sai chuyện.

Chu Kiều Kiều đặt bát đũa xuống. Xoay ngoài.

Thượng Quan Khuynh Thành khẽ thở dài, Mặc Ngọc: "Mặc công t.ử còn mau 'giải độc' cho ?"

Mặc Ngọc ngoan ngoãn dậy, theo ngoài.

Hai đến nhà Đổng Song, chỉ thấy Đổng Song sắp giữ nổi Tiểu Địa Qua đang giãy giụa.

Chu Kiều Kiều nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Địa Qua, tại cháu như ?"

Lời nàng dứt, con Đổng Song đồng thời đầu nàng.

Đổng Song trố mắt, trong lòng lập tức bắt đầu bịa chuyện, suy nghĩ xem nên giải thích với Chu Kiều Kiều thế nào.

nàng còn nghĩ xong, đứa bé nhân lúc nàng lơ là mà vùng thoát , tuột xuống khỏi lòng nàng . Nó quỳ rạp bò đến bên chân Mặc Ngọc.

Mặc Ngọc đành lòng, vội đỡ cô bé dậy.

Tiểu Địa Qua đến mức cả run lên bần bật.

"Mặc Ngọc thúc thúc... con sai ... Cầu xin thúc đưa t.h.u.ố.c giải cho con , con dụ độc trùng ... Hu hu hu, con dám nữa ."

Tuyền Lê

Mặc Ngọc khẽ thở dài, hỏi: "Vậy cháu cho , tại cháu thả độc trùng sân nhà ?"

Tiểu Địa Qua giải thích nguyên do một lượt.

"Con chỉ giỏi hơn Nam Nhi và Miên Miên một chút... Con chỉ cha nương thất vọng... Con sai , con nên như thế, con sẽ sửa."

Mặc Ngọc mím chặt môi. Tâm vốn mềm yếu. chuyện tổn thương đến Nam Nhi và Miên Miên, tư cách quyết định tha thứ cho Tiểu Địa Qua .

Chỉ là... nếu chuyện như xảy với bản , sẽ dễ dàng tha thứ.

Chu Kiều Kiều lạnh lùng Tiểu Địa Qua, giọng điệu cũng vô cùng băng giá: "Cháu vì lợi ích của bản nên tổn hại đến lợi ích của Nam Nhi và Miên Miên. Tiểu Địa Qua, cháu từng nghĩ, tại Nam Nhi và Miên Miên hy sinh bản vì lợi ích của cháu ?"

Tiểu Địa Qua run rẩy ngẩng đầu Chu Kiều Kiều.

Nàng cúi xuống, ánh mắt áp sát cô bé: "Nếu chuyện như , cháu còn thế nữa ?"

Tiểu Địa Qua theo bản năng gật đầu, chỉ gật một cái liền lập tức nhận điều gì đó, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

chỉ một cái gật đầu đó thôi cũng đủ khiến Chu Kiều Kiều lạnh lòng. Nàng thấy trong mắt đứa trẻ sự kiên định của tư tưởng " trời tru đất diệt".

Tuy rằng trong thế đạo tàn khốc , lựa chọn của nó sai, nhưng... Chu Kiều Kiều hàng xóm với như nữa. Nàng cảm thấy chút đáng sợ.

Nàng dậy, Đổng Song vẫn còn hồn: "Tẩu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-426.html.]

Đổng Song do dự một hồi lâu. Trong thời gian đó, đáy mắt nàng thoáng qua sự phẫn nộ, thoáng qua sự cam tâm, cuối cùng chỉ còn sự thỏa hiệp.

. Sự việc đến nước , nàng đành thỏa hiệp.

Nàng Chu Kiều Kiều với ánh mắt kiên định, giọng lạnh lùng: "Ngươi , ngươi thế nào?"

Chu Kiều Kiều đáp: "Theo , tẩu là nữ nhi độc nhất bên nhà ngoại, cha tẩu cũng lớn tuổi, lẽ tẩu thể về chăm sóc họ ."

Đổng Song sững sờ. Nàng ngờ Chu Kiều Kiều sẽ nhân cơ hội đuổi nàng .

"Không, sẽ ! Ta mà , cha con bé trở về tìm thấy chúng thì ? Ta ở đây đợi ."

Chu Kiều Kiều giọng bình thản, chút gợn sóng: " tẩu rõ ràng sẽ bao giờ trở về nữa, hà tất tự lừa dối ? Nếu tẩu đồng ý bán nhà cho , sẽ trả theo giá mà cha thương lượng với tẩu đó. Đương nhiên, nếu tẩu thực sự , cũng miễn cưỡng. chuyện con rết, tẩu nên cho một lời giải thích về lầm mà con tẩu gây ."

Nói xong, nàng bỏ .

Mặc Ngọc cũng rời .

Tiểu Địa Qua nắm chặt vạt áo Mặc Ngọc, lớn: "Mặc Ngọc thúc thúc, cầu xin thúc cho con t.h.u.ố.c giải , con đến cũng dụ sâu bọ , cầu xin thúc... Hu hu hu hu... Thúc thương xót con với."

Mặc Ngọc bất lực : "Thực hề hạ độc."

Tiểu Địa Qua ngẩn , lập tức càng to hơn: "Có thúc cho con t.h.u.ố.c giải ... Hu hu hu, Mặc Ngọc thúc thúc, con ngoan mà, con bậy nữa , cầu xin thúc cho con t.h.u.ố.c giải ..."

Mặc Ngọc thực sự đành lòng. Hắn bèn lấy từ trong n.g.ự.c một lọ sứ. Đổ một viên t.h.u.ố.c tròn màu trắng đưa cho Tiểu Địa Qua: "Cầm lấy."

Tiểu Địa Qua vội vàng chộp lấy, nhai cũng thèm nhai. Nuốt chửng luôn xuống bụng. Sau đó vẻ mặt như trút gánh nặng, ngã xuống đất nấc lên.

Mặc Ngọc khẽ thở dài, cũng rời .

Chỉ là khi đến cửa, vẫn đầu với Đổng Song: "Đổng đại tẩu, phàm chuyện gì cũng nên lượng sức mà , tẩu tranh cường háo thắng đồng thời cũng hại chính con . Tẩu Tiểu Địa Qua mà xem, cái nó cần là kiến thức uyên bác năm xe sách, mà là sự dẫn dắt tích cực hướng thiện, là tam quan rõ ràng đúng đắn. Tẩu thể ngu , nhưng tẩu thể hại con ngu theo."

Lần , xong liền thẳng. Không hề nán .

Đoạn lời như giáng một đòn mạnh đầu Đổng Song. Nàng chợt bừng tỉnh ngộ, hóa , bấy lâu nay nàng đều sai ?

"Nương... hu hu hu, nương ơi..."

Tiểu Địa Qua lồm cồm bò dậy, ôm lấy Đổng Song nức nở. Nước mắt đứa trẻ thấm ướt áo nàng .

Đổng Song cảm thấy lồng n.g.ự.c bỏng rát vì xót xa. Nước mắt nàng cũng lã chã tuôn rơi.

Chu Kiều Kiều gốc cây ngoài sân, lẳng lặng ngước vầng trăng tròn vành vạnh. Ánh trăng đêm nay phần sáng tỏ quá.

"Tỷ tỷ, tỷ gì sai cả, cần tự trách." Giọng Mặc Ngọc nhẹ nhàng vang lên.

Chu Kiều Kiều nở một nụ nhạt nơi khóe miệng: "Ta , chỉ là cảm khái thế giới quá tàn nhẫn, khiến những đứa trẻ nhỏ như gánh chịu những điều từ tấm bé."

Mặc Ngọc mím môi. Nghĩ ngợi hồi lâu mới : "Ta , Miên Miên hồi nhỏ cũng hiểu chuyện..."

Tim Chu Kiều Kiều thắt . Trong đầu hiện lên những tủi hờn mà Miên Miên chịu đựng khi còn ở nhà cũ. Nếu bản tính con bé lương thiện, e rằng cũng sẽ lớn lên giống như Tiểu Địa Qua...

Mặc Ngọc chắp tay lưng bên cạnh Chu Kiều Kiều, ngẩng đầu bầu trời cùng một góc độ với nàng.

"Miên Miên thông minh, may mà tỷ dẫn dắt con bé đúng hướng, nếu , tương lai con bé cũng khả năng trở thành một nữ ma đầu."

Chu Kiều Kiều gật đầu: "Ừ, sẽ nỗ lực cố gắng, một nương ."

Mặc Ngọc: "..." Cố gắng là cái quái gì? Chắc cũng cùng nghĩa với nỗ lực thôi nhỉ.

Hai còn hết chuyện, Lưu Trường Thiệt lén la lén lút tới, bộ dạng như kẻ trộm.

"Kiều Kiều, xảy chuyện gì thế? Sao Trần Mặc nhà ..."

Nàng trố mắt, hiệu về phía nhà Đổng Song.

Chu Kiều Kiều kéo nàng về nhà.

Loading...