Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 358

Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:28:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôm chú gấu đen nhỏ mềm mại trong lòng, Chu Kiều Kiều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nàng nhéo nhéo cái cổ của gấu đen nhỏ, đó vô cùng dịu dàng : "Thêm hai tháng nữa thôi, sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi quen với mùi của , săn cho , bảo vệ , cùng Bình An thúc thúc bầu bạn với ..."

Nàng cứ thế ríu rít lải nhải mãi.

Gấu đen nhỏ cũng chẳng lọt tai chữ nào .

thì tròng mắt nó cũng chẳng thèm đảo lấy một cái.

Chỉ chăm chăm đám d.ư.ợ.c liệu như linh chi, nhân sâm đất mà chảy nước miếng ròng ròng.

Chu Kiều Kiều chú ý đến bộ dạng thèm thuồng của nó.

Đợi đến khi nàng phản ứng , liền nhẹ nhàng vỗ một cái miệng gấu đen nhỏ.

"Hỗn xược, ngươi dám nhớ thương đồ của hả?"

Gấu đen nhỏ ngước đôi mắt vô tội Chu Kiều Kiều.

?

Sao mà bá đạo thế?

Chu Kiều Kiều hái một cây Thiết bì thạch hộc đang phát triển : "Cây thạch hộc mọc thật, mang ngoài cho nương, để nương sắc cho cha uống bồi bổ thể."

Đi theo Vương thẩm hái t.h.u.ố.c nhiều nên nàng cũng nhận ít, tỷ như thạch hộc, tầm gửi, kim tuyến liên...

Vương thẩm cũng từng : "Sau nếu săn mà thấy những d.ư.ợ.c liệu thì cứ hái, đều là đồ cả đấy."

Nếu thì Chu Kiều Kiều cũng chẳng đường mà mang mấy loại d.ư.ợ.c liệu gian trồng.

Chu Kiều Kiều kiểm tra d.ư.ợ.c liệu xong xuôi, liền thả gấu đen nhỏ về đỉnh núi cũ, dặn dò Bình An: "Ngươi trông chừng gấu đen nhỏ cho kỹ, nó dường như hứng thú với d.ư.ợ.c liệu của , tuyệt đối để nó ăn vụng."

Bình An hừ nhẹ một tiếng, coi như đáp Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều lúc mới khỏi gian, trở về hiện thực, cầm cây Thiết bì thạch hộc đưa cho Chu mẫu: "Nương, lúc về con quên với , d.ư.ợ.c liệu là con hái đường . Nghe Vương thẩm Thiết bì thạch hộc cho bệnh của cha, lát nữa hỏi Vương thẩm xem nên sắc nấu thế nào để trị bệnh cho cha nhé."

Chu mẫu: "A? Đây chính là Thiết bì thạch hộc ? Trước đây lúc mua t.h.u.ố.c cho cha con, nương cũng từng hỏi qua loại d.ư.ợ.c liệu , đắt lắm, là con mang đến y quán bán ."

Chu Kiều Kiều: "Nương, chữa bệnh cho nhị ca nhưng cũng thể lơ là bệnh tình của cha , con thường xuyên núi hái t.h.u.ố.c bán là ."

Chu mẫu vẫn còn chút do dự.

Dược liệu thế , nếu mang bán lấy tiền thì bao, cần gì để nhà ăn?

Bà cảm thấy, cho dù Chu phụ chuyện cũng sẽ nỡ ăn.

Ngay lúc Chu mẫu còn đang lưỡng lự, Chu Kiều Kiều quyết định bà.

Chu mẫu còn cách nào khác đành nhận lấy, đó hỏi Vương thẩm cách sắc thuốc.

Đôi tay bà cầm d.ư.ợ.c liệu vô cùng cẩn thận, một chiếc lá cũng nỡ hỏng.

Chu Kiều Kiều về phòng, nhanh liền ngủ .

Thời gian tiếp theo trôi qua bình lặng.

Chu Kiều Kiều cùng đám Trần Phát, Vương thúc thường xuyên núi sâu, cuộc sống dần dần trở quỹ đạo .

Thoáng chốc mười mấy ngày trôi qua, vết thương cánh tay Chu Tiểu Diệu bắt đầu đóng vảy, đại phu cuối cùng cũng thể rời .

"Tiểu , theo ."

Ngày hôm đó, Chu Kiều Kiều đến đón Chu Tiểu Diệu về nhà.

Tuyền Lê

Chu Tiểu Diệu dẫn nàng đến một cửa tiệm bên cạnh y quán.

Bên trong rõ ràng lâu ở.

Chu Kiều Kiều nghi hoặc hỏi: "Huynh, chìa khóa cửa tiệm nhà ?"

Nàng ngó xung quanh, một cửa tiệm nhỏ chừng hơn hai mươi mét vuông, tính là nhỏ nhưng cũng chẳng to.

Đi trong còn một cái sân nhỏ vài mét vuông, hai gian phòng, một nhà bếp và một nhà xí.

Chu Kiều Kiều Chu Tiểu Diệu đang hưng phấn dẫn nàng xem khắp nơi, dường như hiểu điều gì, nàng hỏi: "Huynh thuê chỗ ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-358.html.]

Ngoài lý do đó , nàng nghĩ lý do nào khác.

Khuôn mặt Chu Tiểu Diệu giờ đây hồng hào rạng rỡ, liền kéo Chu Kiều Kiều xuống chiếc ghế mây trong sân nhỏ.

Hắn hào hứng : "Kiều Kiều, nghĩ kỹ , chỉ dựa việc cu li khi lành vết thương thì thể nào trả hết tiền cho , cho nên quyết định , ăn buôn bán."

Thời gian qua, ngày nào cũng giường gì cả.

thường xuyên ngoài dạo.

Lâu dần, phát hiện một vấn đề, đó là cả cái trấn Việt Dương lấy một cửa tiệm bán thịt thú rừng.

Cửa hàng bán nấm rừng thì ngược mấy nhà.

Cho nên đang nghĩ, liệu nên mở cửa tiệm đầu tiên bán thịt thú rừng ?

Sau khi ý tưởng , liền ngóng khắp nơi và hỏi xin ý kiến.

Cuối cùng, sự gợi ý của đại phu y quán, nhắm trúng cửa tiệm bỏ trống lâu ngay bên cạnh y quán.

Đại phu bệnh thường chú trọng việc 'bồi bổ', mà thịt thú rừng bổ dưỡng hơn gia cầm nuôi nhà nhiều.

Chu Kiều Kiều xong ý tưởng của Chu Tiểu Diệu, mím môi suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi: "Huynh định bán đồ tươi sống?"

" ."

"Chỉ bán mỗi thịt thú rừng thôi ?"

Đại tẩu vẫn đang hái nấm rừng, nếu bán thịt thú rừng, chi bằng bán luôn cả nấm rừng.

"Muội gợi ý gì ?"

Chu Kiều Kiều đưa chủ ý: "Nấm rừng cũng nhiều loại giá trị dinh dưỡng cao, chúng bán thì bán cả hai loại luôn."

Chu Tiểu Diệu thì do dự một chút, đại tẩu hiện tại tiện hái nấm, nên mới cân nhắc đến cái .

Chu Kiều Kiều thẳng nàng cũng sẽ hái nấm, nên bảo cần lo lắng.

Trên khuôn mặt đen nhẻm của Chu Tiểu Diệu hiện lên ý .

, Chu Tiểu Diệu đen .

Có thể thấy thời gian qua hề nhàn rỗi chút nào.

Chạy ngược chạy xuôi bên ngoài ít, thu thập kha khá ý kiến đấy.

"Được, Kiều Kiều cũng cảm thấy ý kiến gì đúng ? Vậy ... thể vay tiền ? Huynh tiền Khuynh Thành đưa cho vẫn còn dư, cho mượn , sẽ nhanh chóng trả cho ."

Chu Kiều Kiều gật đầu: "Đương nhiên là , nếu , sẽ ủng hộ . Tiền thuê tính thế nào? Huynh bàn bạc xong với chủ cũ ?"

Chu Tiểu Diệu gật đầu: "Chủ nhân của cửa tiệm và đại phu y quán là chỗ bằng hữu thiết, cho nên lúc rời ủy thác cho đại phu quyền xử lý . Đại phu , nếu thuê, ông sẽ tính rẻ cho một chút, năm lượng bạc một năm."

Năm lượng bạc một năm?

Rẻ thế ?

Chu Kiều Kiều sợ rẻ quá thì vấn đề gì đó, nhưng còn kịp nghi hoặc, Chu Tiểu Diệu : "Hiện tại cửa tiệm ở trấn Việt Dương đều đắt, cộng thêm mấy năm gần đây những thuê cửa tiệm đều gia hạn thuê tiếp, cho nên ông cảm thấy phong thủy chỗ ..."

Nếu thì cũng chẳng cho thuê rẻ như .

Chu Kiều Kiều nhớ phong cách bài trí thấy khi bước nhà.

Hỏi: "Nơi là quán mì nhỏ gì đó ?"

Chu Tiểu Diệu: "Muội từng đến đây ?"

"Không , cách bố trí bên ngoài giống thôi."

"Ồ, đúng , đây là một quán mì."

"Vậy đó nữa thì ? Là gì?"

Chu Tiểu Diệu để ý lắm đến chuyện .

Cho nên suy nghĩ kỹ càng một lúc lâu mới nhớ : "Người chủ nữa là nghề buôn bán vải vóc, nữa thì bán điểm tâm. Bọn họ đều cảm thấy y quán đông , là nơi nhiều qua mỗi ngày, tự nhiên cơ hội buôn bán cũng nhiều. Nào ngờ ế ẩm lạ thường..."

Đang , sợ Chu Kiều Kiều thấy mấy trường hợp mở tiệm thất bại sẽ vui, sẽ cảm thấy thể ăn ở đây .

Liền lập tức giải thích: " lòng tin, Kiều Kiều, thể tin một ?"

Loading...