Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 357
Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:23:55
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bỏ mặc cháu ruột lo, trơ mắt con dâu sống chung một mái nhà bao nhiêu năm đoái hoài.
Chu Kiều Kiều chuyện tuyệt tình đến thế.
Chu Kiều Kiều Chu Phương Thanh cuối.
Người đàn bà , chung quy là tự tự chịu.
Thôi, liên quan đến nàng, nàng ngay cả nhặt xác cũng cần .
Xoay bỏ .
Trong rừng sâu, nàng săn thú về nhà.
Đã lâu lắm nàng săn bắn, một thời gian dài đều để Bình An .
"Nương, về ."
Miên Miên là đầu tiên chạy đón, nhận lấy hai con thỏ rừng tay Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều xoa đầu con bé: "Hôm nay học thế nào? Có chỗ nào khó hiểu ?"
Hôm qua nàng con bé Thượng Quan Khuynh Thành giảng sâu một chút.
Có những chỗ thậm chí còn liên quan đến thủ đoạn và tâm tư của các phu nhân nơi hậu trạch.
Con bé hiểu, chỗ còn cảm thấy hợp lý.
Thượng Quan Khuynh Thành , bất kể bọn trẻ hiểu , chỉ cần '' là .
Cho nên Miên Miên chỉ đành .
Sau khi tan học, con bé hỏi Nam Nhi hiểu ?
Nam Nhi : "A... cái dễ hiểu ?"
Miên Miên lập tức nên gì.
Dễ hiểu ?
Con bé hỏi Dụ Nhi.
Dụ Nhi cũng ngơ ngác mờ mịt.
Cuối cùng con bé cũng cảm thấy do vấn đề của , mà là vấn đề của Nam Nhi.
Là do quá thông minh.
"Có vài chỗ vẫn rõ lắm, nhưng giảng cho con , con hiểu nhưng lý giải hết."
Chu Kiều Kiều gật đầu: "Không , cứ từ từ."
"Kiều Kiều, con về , nhị ca con thế nào?" Chu mẫu thấy Chu Kiều Kiều về liền bỏ rau trong tay xuống, đón.
Bà lau đôi tay dính nước tạp dề, tới đỡ lấy gùi của Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều : "Nương yên tâm, nhị ca khôi phục , nhưng con nghĩ vẫn nên để ở chỗ đại phu thêm vài ngày, dưỡng cho khỏe hẳn hẵng về."
Nàng dám chuyện Chu Tiểu Diệu sốt cho nương , sợ bà thêm lo lắng.
Chu mẫu thì yên tâm hơn nhiều.
Nụ mặt cũng thả lỏng hơn.
Chu Kiều Kiều với Miên Miên: "Miên Miên, trong gùi đều là đồ của mấy đứa nhỏ các con, mang chia ."
Miên Miên gật đầu, bỏ thỏ rừng xuống vui vẻ xách gùi về phòng.
Tuyền Lê
Lúc Chu Kiều Kiều mới cầm thỏ rừng theo Chu mẫu bếp.
"Lúc khi nhị ca con thương ở quân doanh chắc chắn chữa trị đàng hoàng, bất luận thế nào cũng chữa cho khỏi hẳn mới ."
Bà khó tưởng tượng việc rạch vết thương cũ chữa trị đau đớn đến nhường nào.
Chỉ cần nghĩ đến thôi là bà thấy khó chịu.
Bà ngoài thăm con trai.
sợ thấy bộ dạng của sẽ kìm lòng mà lóc thất thố.
Như chỉ khiến bọn trẻ càng thêm khó chịu.
"Vâng, đương nhiên . Nương, con ăn mì Dương Xuân nương , tối nay nương nấu riêng cho con một bát mì Dương Xuân ?"
Chu Kiều Kiều ít khi đưa yêu cầu như , cho nên khi nàng , Chu mẫu lập tức đồng ý.
"Hôm nay nắng to, con vất vả cả chặng đường chắc đổ nhiều mồ hôi lắm, chi bằng tắm rửa sớm , đợi nương xong mì sẽ gọi con."
Chu Kiều Kiều nghĩ ngợi, ngợm quả thực thoải mái, bèn ưng thuận.
"Vâng ạ."
Chu Kiều Kiều xoay về phòng, lấy quần áo sạch tắm rửa.
Tắm gội xong, mì Dương Xuân của Chu mẫu cũng xong.
Nàng trong bếp ăn mì.
Chu mẫu bên cạnh bếp lặt rau.
Vừa chuyện nhà cho Chu Kiều Kiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-357.html.]
Chu Kiều Kiều thỉnh thoảng ngẩng đầu lên khỏi bát đáp vài câu.
Cho đến khi Chu phụ từ ngoài ruộng trở về.
Việc đầu tiên ông khi bỏ cuốc xuống cũng là tới hỏi thăm tình hình của Chu Tiểu Diệu.
Chu Kiều Kiều kể .
Sau đó đến chuyện của Chu Phương Thanh.
Chu phụ tin hai con đ.á.n.h c.h.ế.t, biểu cảm mặt cứng đờ.
Chu Kiều Kiều cảm thấy trong lòng ông thực cũng buồn.
Dù bọn họ cũng lớn lên cùng .
"Cha đừng buồn nữa, đó đều là bọn họ gieo gió gặt bão..."
Chu mẫu khuyên vài câu, Chu phụ lắc đầu: "Ta buồn, chỉ là cảm thấy đáng cho Đa Phúc..."
Một đứa trẻ ngoan như , gặp nhà như thế.
Chỉ mong đường xuống suối vàng bọn họ ngàn vạn đừng gặp , kiếp xa lạ là .
Chu Kiều Kiều mím môi.
Không thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều dạo trong sân một lúc.
Sau khi bọn trẻ tan học, nàng dẫn chúng chơi đùa một lát.
"Kiều Kiều tỷ tỷ, thể nhị ca vẫn chứ?" Thượng Quan Khuynh Thành tới.
Chu Kiều Kiều chỉ cái ghế bên cạnh, hiệu cho nàng .
Sau đó sang với đám Miên Miên: "Các con chơi , chuyện với Thượng Quan tỷ tỷ."
Từ khi Thượng Quan Khuynh Thành nữ phu t.ử của bọn trẻ, chúng đối với nàng nảy sinh một nỗi sợ hãi tự nhiên.
Chu Kiều Kiều chỉ đành thầm nhịn .
Từ xưa đến nay học trò sợ thầy cô là chuyện bình thường nhất đời.
Chu Kiều Kiều qua đó xuống cùng Thượng Quan Khuynh Thành.
Hai c.ắ.n hạt dưa, Chu Kiều Kiều hỏi: "Dạy học trò vất vả ?"
Thượng Quan Khuynh Thành : "Cũng tàm tạm, chỉ là là dạy, bây giờ đổi ngược thôi. Kiều Kiều tỷ tỷ, Nam Nhi thông minh, dù cũng cách nào ở đây dạy chúng mãi , kiến nghị tỷ thể cân nhắc tương lai cho con bé học sâu hơn một chút."
Ví dụ như giống bản nàng .
cân nhắc đến tình hình nhà Chu Kiều Kiều rốt cuộc giống nhà .
Cho nên nàng chỉ đưa lời khuyên.
Chu Kiều Kiều: "Ta hiểu ý , sẽ nghiêm túc cân nhắc, thấy Miên Miên..."
Thượng Quan Khuynh Thành mím môi.
Ăn một quả cà chua bi, sắp xếp ngôn từ mới : "Rốt cuộc đều là con của tỷ tỷ, cả hai đều thông minh, nhưng sở trường của chúng khác . Miên Miên giỏi về nữ công, thư pháp hơn, hơn nữa cảm thấy khi con bé hai việc thì vô cùng tập trung. Tú phẩm và chữ của con bé chỉ cần luyện tập nhiều, ngày nhất định sẽ xuất sắc."
Nói chuyện với Thượng Quan Khuynh Thành xong, trong lòng Chu Kiều Kiều tính toán.
Chỉ là chuyện thực hiện đơn giản như , nàng còn cần từ từ lên kế hoạch.
"Được, hiện tại cứ an tâm dạy bọn nhỏ, chuyện tương lai... để tương lai hẵng , cũng sẽ chú ý và sắp xếp ."
Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu.
Còn về Dụ Nhi và Trần Mặc.
Thiên phú của hai đứa bình thường, đều chỗ nào đặc biệt xuất sắc.
Thái độ của cha hai đứa đối với việc học của con cái cũng thông thấu như Kiều Kiều tỷ tỷ.
Nàng chỉ thể chúng học chút da lông là .
Không cần cưỡng cầu.
"Được, từ từ dùng bữa, về nghỉ ngơi đây."
"Kiều Kiều tỷ tỷ ăn cơm ?"
Chu Kiều Kiều rạng rỡ, dậy: "Nương nấu cho bát mì Dương Xuân, bây giờ tiêu hóa cũng gần hết ."
Thượng Quan Khuynh Thành chỉ nghĩ là nàng quá mệt mỏi, nên ngăn cản, để nàng nghỉ ngơi cho khỏe.
Mà Chu Kiều Kiều khi về phòng, ngủ ngay.
Nàng gian .
Trong gian, ba con hổ con bên cạnh hổ , ngủ thoải mái.
Gấu đen nhỏ ở cách hổ cái xa, cũng ngủ thảnh thơi.
Hổ và gấu đen chung sống hòa bình?
Chuyện cũng quá... kỳ lạ .
Chu Kiều Kiều tới, tiên chào hỏi Bình An và hổ cái, đó ôm gấu đen nhỏ sang phía ngọn núi mới xem d.ư.ợ.c liệu phát triển thế nào.