Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 351
Cập nhật lúc: 2025-12-02 09:59:50
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa lớn suốt cả một ngày, sang hôm thì trời quang mây tạnh.
Sáng sớm, Chu Kiều Kiều thả Bình An khỏi gian. Bình An bất mãn kêu "gầm gừ" ầm ĩ với Chu Kiều Kiều. Cái miệng nhỏ đóng mở liên hồi, mắng nhiếc chừng hả giận lắm.
Chu Kiều Kiều đằng nào cũng hiểu, bèn tự sắp xếp: "Ta khỏi núi một chuyến, ngươi ở nhà trông nhà cho kỹ, đợi về sẽ mua thịt nai khô cho ngươi."
Chu Kiều Kiều cùng Chu Tiểu Diệu và Trần Phát cùng xuống núi. Rừng sâu ẩm ướt, đường chút trơn trượt. Chu Kiều Kiều mấy ngã dập mông, buồn đáng thương.
Chu Tiểu Diệu chỉ nén cơn đau từ vết thương mà còn an ủi Chu Kiều Kiều. Trần Phát chăm sóc Chu Tiểu Diệu, thi thoảng còn lo lắng Chu Kiều Kiều trượt ngã.
Chu Tiểu Diệu : "Ta bảo ăn nhiều một chút, béo lên một chút mà, gầy quá trượt chân cũng vững ."
Chu Kiều Kiều vặn : "Huynh bảo ăn nhiều cho béo lên bao giờ?"
Chu Tiểu Diệu ngạc nhiên: "Hả? Ta ?"
Chu Kiều Kiều khẳng định chắc nịch: "Chưa!"
Chu Tiểu Diệu: "..." Thôi , coi như .
Ba gập ghềnh mãi mới khỏi rừng sâu. Ra đến bên ngoài, đường cuối cùng cũng dễ hơn, còn ngã nữa. Họ rảo bước về phía trấn .
Đến trấn, Trần Phát tìm ông chủ cũ , lát nữa sẽ đến y quán tìm họ.
Đại phu thấy Chu Kiều Kiều đến thì chút ngạc nhiên. Nhanh thế đào thảo d.ư.ợ.c ? Giỏi quá . Ông đang định mời Chu Kiều Kiều , kết quả thấy nàng đẩy một đàn ông đến bàn khám bệnh.
Chu Kiều Kiều : "Đại phu, phiền ông xem giúp vết thương cho nhị ca ."
Nói xong, nàng vén tay áo bên trái của Chu Tiểu Diệu lên. Lúc đại phu mới hiểu nàng đến khám bệnh chứ bán thuốc. Ông nghiêm túc bước đến bên cạnh Chu Tiểu Diệu, tỉ mỉ kiểm tra vết thương.
Chỉ là càng xem, sắc mặt ông càng trầm trọng.
"Đại phu, ? Vết thương của nhị ca nghiêm trọng ?"
Đại phu buông tay áo xuống, cau mày hồi lâu mới : "Bên trong hỏng , nếu chữa trị... rạch lớp da thịt lành , cạo bỏ phần thịt thối rữa khâu . Nỗi đau đớn trong đó, hiếm ai thể chịu đựng ."
Chu Tiểu Diệu : "Đau dài bằng đau ngắn."
Đại phu nhướng mày: "Vậy thì bỏ cuộc giữa chừng đấy, nếu chỉ càng nghiêm trọng hơn thôi."
Chu Tiểu Diệu gật đầu. Ánh mắt kiên định như sắt đá.
Chu Kiều Kiều sực nhớ một thứ: "Đại phu, chúng thể dùng Ma Phí Tán (thuốc gây tê) ?"
Tuyền Lê
Khóe miệng đại phu giật giật. Sau đó ông vô cùng nghiêm túc : "Ta cô vì mua t.h.u.ố.c cho cháu trai mà tiền nong eo hẹp, mua nổi Ma Phí Tán?"
Ma Phí Tán đắt. Trong tiệm của ông cũng chỉ phối chế một ít. Bởi vì nghèo khám bệnh đều tự c.ắ.n răng chịu đau nỡ dùng Ma Phí Tán, còn giàu nếu thương thế cũng sẽ đến chỗ ông khám. Cho nên Ma Phí Tán trong tiệm ông chỉ là đồ dự phòng.
"Hai yên tâm, sẽ dùng một loại t.h.u.ố.c rẻ hơn để tê vết thương cho , tuy vẫn đau nhưng sẽ đỡ hơn, giảm bớt một phần nhỏ đau đớn. Vừa chính cũng là nhịn , chỉ cần nghị lực , đến lúc đó gọi thêm vài khỏe mạnh giữ chặt là , cần tốn khoản tiền oan uổng ."
Chu Tiểu Diệu cảm thấy lý. Hắn kéo tay Chu Kiều Kiều, : "Muội , bỏ , nhịn ..."
Chu Kiều Kiều kiên quyết lắc đầu: "Cứ dùng Ma Phí Tán, nếu lỡ giãy giụa gây chuyện khác... chúng gánh chịu hậu quả do khả năng đó mang ."
Ví dụ như vết thương rách to hơn, mất m.á.u quá nhiều, nhiễm trùng sưng tấy... Ở thời đại y tế kém phát triển , mấy hậu quả đó đều chí mạng. Không gì quan trọng hơn việc giữ cái mạng .
Đại phu sâu mắt Chu Kiều Kiều. Tuy khâm phục Chu Kiều Kiều, nhưng... một việc cũng thể đề phòng.
"Chu nương tử, tin tưởng năng lực của ngươi, cũng tin tưởng nhân phẩm của ngươi, nhưng... tiệm nhỏ vốn mỏng, nhận ghi nợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-351.html.]
Nếu ông dùng t.h.u.ố.c cho , cuối cùng nàng phang một câu 'Ta tiền, hái t.h.u.ố.c đến gán nợ'. Thế thì chút nào.
Chu Kiều Kiều lập tức hỏi: "Cần bao nhiêu bạc?"
Nàng từng đóng vai một y nữ, lúc đó một câu thoại thế 'Ma Phí Tán nhập thuốc, thang t.h.u.ố.c ba mươi lượng bạc thì mua '. Bộ phim đó của nàng là chính kịch, lời thoại bên trong cũng các chuyên gia nghiên cứu kỹ càng, chắc là sai biệt lắm.
Cho nên... giá của Ma Phí Tán sẽ cao hơn ba mươi lượng bạc. Chu Kiều Kiều suy đoán như .
Quả nhiên, ngay đó đại phu : "Khoảng chừng bốn mươi lượng bạc. Ngươi cũng thấy đấy, vết thương xử lý thì tốn công tốn sức, còn ở chỗ vài ngày. Trong thời gian các khoản tiền lặt vặt cộng , thu của ngươi bốn mươi lượng là nể tình quan hệ buôn bán ăn của chúng ."
Ông khẽ thở dài: "Ta bốn mươi lượng bạc đối với các khó khăn, nếu dùng t.h.u.ố.c thường thì chỉ tốn mười lượng thôi, các suy nghĩ kỹ ."
Ông cũng là vì suy nghĩ cho nhóm Chu Kiều Kiều. Thực sự coi như là tận tình tận nghĩa .
mà... Chu Kiều Kiều nhận cái tình .
Nàng đảo mắt một cái, bèn : "Dùng Ma Phí Tán, bây giờ cầm ngọc bội gia truyền của nhà ngay, sẽ nhanh thôi, ông cứ sắp xếp cho ca ca ."
Nói xong, nàng toan bỏ .
Chu Tiểu Diệu lập tức kéo nàng . Ánh mắt căng thẳng. Nhà bọn họ gì ngọc bội gia truyền nào? Chu Kiều Kiều như rốt cuộc là định gì? Hắn sợ chuyện dại dột.
Chu Kiều Kiều : "Ca, giữ mạng quan trọng hơn, ngọc bội... mất thì thôi, liệt tổ liệt tông nếu ngọc bội họ để cứu một mạng của , họ sẽ cảm thấy xứng đáng."
Nói xong, nàng xoay thẳng.
Đại phu bóng lưng quyết tuyệt của Chu Kiều Kiều, mím môi, chậm rãi gật đầu. Ông với Chu Tiểu Diệu: "Ngươi một đấy."
Giọng Chu Tiểu Diệu nhẹ nhàng, mang theo vẻ tự hào: "Vâng." Hắn nghĩ , chắc là định mang đồ của Thượng Quan Khuynh Thành cầm, chỉ là tiện mang đồ của khác cầm mặt đại phu.
Thượng Quan Khuynh Thành... món nợ ân tình , để nợ.
Chu Kiều Kiều khi , rẽ trái rẽ một con ngõ cụt, xác định bốn bề vắng lặng, nàng lấy từ trong gian trữ vật bốn mươi lượng bạc mà Thượng Quan Khuynh Thành đưa cho nàng.
Đứng một lúc, nàng mới ngoài. Giả bộ như dáng vẻ bận rộn chạy một quãng đường dài về.
Nàng đưa bốn mươi lượng bạc cho đại phu: "Phiền đại phu nhanh chóng sắp xếp."
Đại phu ngờ Chu Kiều Kiều nhanh như . Hơn nữa còn thực sự mang về bốn mươi lượng bạc.
Ông khẽ : "Được." Quay đầu , ông bảo d.ư.ợ.c đồng: "Đóng cửa."
Ông cần tâm ý tập trung chữa trị cho Chu Tiểu Diệu.
Một nén nhang , đại phu và d.ư.ợ.c đồng ở gian trong, Chu Kiều Kiều ghế, lẳng lặng chờ đợi.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu , rọi xuống mặt đất, Chu Kiều Kiều chằm chằm vệt nắng , nó di chuyển từ chân đến tận bên cạnh bàn.
Nàng thời gian. Cho đến khi bụng kêu lên một tiếng, nàng mới đồng hồ cát, phát hiện bây giờ là giờ Thân .
Bất tri bất giác, mấy canh giờ trôi qua.
Nàng lo lắng gian trong, ngoại trừ d.ư.ợ.c đồng bưng nước m.á.u , nàng thấy bóng dáng đại phu và nhị ca .
Hy vọng... chuyện thuận lợi.
Không qua bao lâu, vạt áo của đại phu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt Chu Kiều Kiều.
Nàng vui mừng ngẩng đầu, theo bản năng vội vàng hỏi: "Đại phu, thế nào ?"