Chu Đại Sơn lập tức từ chối: “Huynh sẽ ở ngoài cùng .”
Lúc , Chương Nhân cũng từ nhà xí bước : “Ta cũng sẽ cùng canh gác với ngươi.”
Bọn họ sớm Chu Kiều Kiều nuôi dưỡng thành những tráng hán khỏe mạnh. Nếu đến lúc mà còn thể chống đỡ một trời, thì bọn họ đúng là ăn cơm uổng phí.
Chu Kiều Kiều bất lực: “Các sẽ phân tâm, thể dốc lực.”
Đến lúc đó nếu nàng cần sử dụng gian thì bất tiện bao?
Chu Đại Sơn mặc kệ, dù vẫn cứ kiên quyết: “Huynh nhất định ở cạnh , là lúc nguy hiểm, thể để đối mặt một .”
Chương Nhân cũng : “Ta cũng , Chu nương tử, ngươi cứ để giúp một tay .”
Chu Kiều Kiều: “...”
Nàng chỉ đoán là sẽ nguy hiểm chứ cũng chắc chắn.
Vì thế...
“Được , ba chúng sẽ canh giữ trong sân, luân phiên nghỉ ngơi.”
Còn về phần Chu Tiểu Diệu và Trần Phát khi chuyện cũng canh cùng bọn họ, Chu Kiều Kiều sống c.h.ế.t đồng ý.
Trần Phát chỉ là một thư sinh trói gà chặt. Chu Tiểu Diệu thì mất một cánh tay. Lúc quan trọng, e là hai họ chẳng giúp gì nhiều.
Dưới sự kiên quyết của Chu Kiều Kiều, những khác đều về phòng, ngoài.
Còn ba bọn họ chuyển hai cái ghế sân. Bên cạnh đặt một đĩa cà chua trộn đường và một đĩa hạt dưa.
Vòng đầu tiên, Chu Kiều Kiều và Chu Đại Sơn ngủ ghế .
Đến giờ Sửu, Chu Đại Sơn dậy Chương Nhân nghỉ ngơi.
Đến đúng giờ Dần, Chu Kiều Kiều dậy Chu Đại Sơn ngủ.
“Oáp...” Chu Kiều Kiều ngáp một cái thật to. Nàng dậy, vươn vai.
“Ưm, đại ca, ngủ .”
Chu Kiều Kiều gọi một tiếng, đó chống hông chạy chậm một vòng quanh sân, đầu óc lúc mới coi như tỉnh táo .
Đầu tiên nàng kiểm tra tụ tiễn (tên giấu trong tay áo) cổ tay, xác định vấn đề gì. Đôi mắt sắc bén cảnh giác quanh bốn phía.
Chu Đại Sơn và Chương Nhân đều , đó chuẩn ngủ tiếp.
Một đêm trôi qua, tuy Bình An và hổ cái về, nhưng bọn họ cảm thấy chắc là còn nguy hiểm nữa.
“Muội tử, lát nữa mệt thì gọi dậy nhé.”
“Vâng, ạ.”
Chu Đại Sơn và Chương Nhân chẳng mấy chốc ngủ say.
Chu Kiều Kiều chắp tay lưng cạnh một con sói, mắt chằm chằm về một hướng, đó là chỗ hổng của bẫy rập, là cái “cửa” để bọn họ ngoài.
“Gào ——”
Đột nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên khiến Chu Kiều Kiều nổi da gà .
Nàng kinh hãi đầu về phía bên trái.
Dưới ánh trăng, bên mép cỏ phía tả, một con hổ to lớn vạm vỡ bước bẫy.
Chu Kiều Kiều hề do dự, lập tức lao tới. Nàng chắc chắn đó là Bình An hổ cái. Hổ cái chỗ bẫy rập đằng . Hơn nữa nàng cũng huấn luyện cho Bình An và những con khác hướng bãi cỏ nhỏ, chúng tuyệt đối sẽ nhầm mà giẫm bẫy.
Hơn nữa... con hổ ngay khoảnh khắc thương, thấy Chu Kiều Kiều lao tới liền lập tức nhe nanh, gầm lên với nàng một tiếng.
Mấy con sói chạy tới Chu Kiều Kiều một bước, vây quanh con hổ ở cách hơn một trượng. May mà chúng quen chung sống với Bình An và hổ cái, nếu bây giờ dù đối mặt với con hổ thương thì cũng sẽ run rẩy .
Chu Đại Sơn và Chương Nhân tiếng gầm dọa tỉnh. Cả hai bật dậy ngay lập tức.
“Là Bình An về ?”
Chu Đại Sơn quen với tiếng hổ gầm , cứ tưởng là Bình An về, nên theo bản năng hỏi vọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-340.html.]
Chương Nhân sắc mặt nghiêm túc : “Không .”
Hắn thấy Chu Kiều Kiều đầy vẻ đề phòng lao về phía đó, lập tức vớ lấy cái cuốc bên cạnh cũng xông .
Chu Đại Sơn lúc mới tỉnh táo. Không hổ Bình An? Vậy chắc chắn là kẻ địch .
Hắn cũng cầm lấy hai cái liềm, lao ngoài.
Còn trong nhà, ngoại trừ bọn trẻ, ai nấy đều tiếng hổ gầm cho giật tỉnh giấc. Họ ở trong phòng nhao nhao qua cửa sổ ngoài.
“Đó... đó hình như Bình An?” Thượng Quan Khuynh Thành hai tay liên tục vò nát khăn tay, giọng run rẩy, “Có ? Có Bình An ?”
Chu phụ lạnh giọng : “Không , nếu là Bình An, Kiều Kiều sẽ chĩa tụ tiễn nó.”
Chu Tiểu Diệu: “Muội gặp nguy hiểm...”
Hắn bộ định xông ngoài nhưng Thượng Quan Khuynh Thành kéo tay áo . Chu Tiểu Diệu nhíu mày nàng.
Thượng Quan Khuynh Thành lạnh lùng : “Bây giờ lúc nên ngoài.”
Chu Tiểu Diệu: “Muội và ca ca đang gặp nguy hiểm bên ngoài, bảo nên ngoài ?”
Thượng Quan Khuynh Thành tuy sợ hãi, nhưng lúc đầu óc vô cùng tỉnh táo. Nàng từng câu từng chữ: “Nếu ba bọn họ đều cách nào khống chế con hổ, thì trong nhà sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó mới là lúc nên dũng cảm chắn ở phía .”
Nếu đến nước đó, nàng sẽ giấu bọn trẻ và bá phụ bá mẫu , đó cùng Chu Tiểu Diệu chắn ở cửa. Dù liều mạng, cũng sẽ tranh thủ cho họ một tia cơ hội sống sót.
Chu Tiểu Diệu còn gì đó.
Chu mẫu : “Ở đây ngoại trừ con, thì Khuynh Thành là bình tĩnh nhất, con con bé là đúng đấy.”
Nghe lời nàng cũng chính là lời Kiều Kiều. Nói về lo lắng, bà thể lo cho con gái , nhưng bà tin Kiều Kiều, tin Khuynh Thành. Nếu cuối cùng vì chuyện mà mất mạng, bà cũng cam lòng.
Ngô Ngọc Nương cũng rưng rưng nước mắt : “ , Khuynh Thành , đừng ngoài vướng chân họ, chúng càng nên tin tưởng họ.”
Chu Tiểu Diệu đều , mím môi, cửa sổ, chiến sự bên ngoài.
Lúc ở nhà họ Vương và nhà họ Trần cũng như , bọn họ vô cùng lo lắng cho ba bên ngoài, cũng lo cho chính bản .
Vương thúc càng : “May mà lúc nhà họ Chu cùng với chúng , nếu ... e là chúng sớm trở thành thức ăn trong miệng mãnh thú .”
Vương thẩm: “Mong bọn họ bình an qua kiếp nạn , Bình An... Bình An... còn về chứ?”
Tụ tiễn của Chu Kiều Kiều nhắm thẳng con hổ, tầm bắn, nàng liền do dự b.ắ.n ba mũi tên.
Ba mũi tên cùng phát, ngoại lệ đều trúng con hổ.
“Gào ——”
Chân con hổ vì giẫm mảnh tre sắc nhọn mà đang chảy máu. Lại thêm ba mũi tên bất ngờ ập tới khiến nó đau đớn kêu lên. Tiếng hổ gầm chấn nhiếp vạn vật, huống hồ là một tiếng gầm đầy phẫn nộ như , ngay cả Chu Kiều Kiều cách xa thế tim cũng đập nhanh như sấm, thình thịch liên hồi.
Nàng khó chịu ôm lấy ngực.
Chu Đại Sơn lập tức chạy tới đỡ nàng: “Muội ?”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều: “Tiếng gầm của nó lợi hại quá, ...”
Nàng gần cũng .
“Gào ——”
“Gào ——”
Chu Kiều Kiều còn hết câu, hai tiếng hổ gầm nữa truyền đến.
Chu Kiều Kiều c.ắ.n môi cố nén cảm giác khó chịu do âm thanh gây . Nhìn con hổ dường như dậy đối đầu với hai tiếng gầm , nhưng nó dậy liền ngã rầm xuống đất.
Ánh mắt Chu Kiều Kiều trở nên tàn nhẫn.
Là mê d.ư.ợ.c mũi tên của nàng phát huy tác dụng. Đây chính là loại mê d.ư.ợ.c nàng bỏ tiền lớn để mua, mạnh hơn loại gấp mấy . Chuyên dùng để đối phó với nó.
“Là Bình An và hổ cái!” Chu Đại Sơn vui mừng reo lên.
Bình An và hổ cái từ phía bẫy rập.
Bình An lao lên , nhảy vọt một cái xa vài mét, nhanh như tia chớp đến bên cạnh Chu Kiều Kiều.
Nó rướn che chắn mặt Chu Kiều Kiều, hướng về phía con hổ thương gầm lên một tiếng thật lớn: “Gào ——”