Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 337
Cập nhật lúc: 2025-11-28 12:28:03
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai cứ thế ôm lăn xuống con dốc nhỏ.
Mặt đất cỏ mọc sâu bằng phẳng, lưng Thượng Quan Khuynh Thành liên tục đá cấn , đau đến mức nàng suýt ngất .
Tiếng la "á", "á" từng hồi của nàng đập màng nhĩ Chu Tiểu Diệu.
Khoảnh khắc , nghĩ ngợi nhiều, chỉ bảo vệ Thượng Quan Khuynh Thành thương ít nhất thể.
Hắn cố gắng dùng cánh tay còn chống đỡ thể Thượng Quan Khuynh Thành, cũng chẳng màng đến việc thể vì thế mà chịu va đập nhiều hơn.
Ngay lúc Chu Tiểu Diệu tưởng rằng bọn họ sẽ chịu thêm nhiều thương tích nữa, Bình An nhảy hai cái đáp xuống ngay phía hai , dùng chặn đà lăn xuống của họ.
Thượng Quan Khuynh Thành túm lấy chân Bình An mới miễn cưỡng dừng .
"Á... đau c.h.ế.t , hu hu hu, Kiều Kiều tỷ tỷ..."
Bây giờ nàng mới thấm thía cái của Kiều Kiều tỷ tỷ.
Ít nhất... theo Kiều Kiều tỷ tỷ sẽ ngã thê t.h.ả.m thế .
"Muội ? Đau ở ? Có nghiêm trọng ? Có thương đến xương ?"
Chu Tiểu Diệu cũng căng thẳng.
Quan tâm đến mức líu cả lưỡi.
Thượng Quan Khuynh Thành bĩu môi, một tay túm lấy chân Bình An, chân và đều cử động một chút: "Không thương đến xương, nhưng đều đau..."
Trên nàng chắc chắn nhiều vết trầy xước.
Hu hu hu, đau quá.
Nàng kiên cường dũng cảm, nhưng nghĩa là nàng sợ đau, đau là như một đứa trẻ.
Không, nàng chính là một đứa trẻ 18 tuổi mà.
Hu hu hu, đang là cái tuổi hễ đau là .
Chu Tiểu Diệu vội vàng dậy kiểm tra vết thương của nàng.
"Để xem chỗ nào thương nặng ?"
"Chắc là ... hu hu hu, cái đường mà khó thế, sáng nay theo rõ ràng ngã."
Sao nàng cứ hễ cùng là ngã thế nhỉ?
Chu Tiểu Diệu xoay xổm xuống: "Nào, cõng ."
Bình An khẽ cọ cọ Thượng Quan Khuynh Thành, cũng hiệu cho nàng mau leo lên lưng Chu Tiểu Diệu.
Thượng Quan Khuynh Thành e ngại nam nữ thụ thụ bất .
Không động đậy.
Sao nàng thể để một nam nhân cõng ?
Thế là nàng nén đau, đáng thương Bình An, dùng tư thái mà nàng cho là dịu dàng nhất, yếu đuối nhất với nó: "Tỷ tỷ ngươi hiểu tiếng nhất, thương lượng với ngươi chút nhé, ngươi cõng ? Về bảo tỷ tỷ mua đồ ngon cho ngươi, tiền đấy."
Bình An thật lườm nàng một cái cháy mắt.
mà...
Đồ ngon?
Đồ ngon gì?
Ngươi rõ xem nào.
Không món ông đây thích thì dụ dỗ ông đây .
Thế là, tiếp theo liền thấy Thượng Quan Khuynh Thành : "Tỷ tỷ bảo ngươi thích ăn thịt hươu khô nhất đúng ? Ta mua cho ngươi ?"
Bình An lập tức động lòng.
Thịt hươu khô?
Hổ cái thích nhất món đó.
Được nha, nha.
Nó lắc lắc , chắn ngang bên cạnh Thượng Quan Khuynh Thành.
Thượng Quan Khuynh Thành lập tức hiểu ý Bình An, vội vàng leo lên: "Cảm ơn Bình An."
Khóe miệng Chu Tiểu Diệu giật giật.
Thế là á?
Hắn còn bao giờ lệnh cho Bình An như thế.
Chu Tiểu Diệu dậy, theo Bình An con đường ban đầu.
Dọc đường , Thượng Quan Khuynh Thành hát cho Bình An , thỉnh thoảng còn khen nó vài câu.
"Bình An, ngươi chịu cõng , cũng cùng ngươi núi ?"
"Ta sớm Thâm Sơn rốt cuộc trông như thế nào , đến lúc đó ngươi đưa mở mang tầm mắt nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-337.html.]
"Ha ha ha, nếu cha cưỡi lưng hổ, kinh ngạc đến rớt cằm nữa."
"Ai bảo hổ là mãnh thú chứ? Ta thấy rõ ràng là thú cưỡi đáng yêu mà."
Bình An: "..." Ngươi nhất chỉ nên mặt thôi.
Nó trở thành trò trong giới loài hổ .
Bọn họ về đến bãi cỏ nhỏ đúng giờ Ngọ.
Chu phụ Chu mẫu đang lo lắng chờ đợi trong sân, Chu Kiều Kiều thì nhàn nhã ghế, uống , c.ắ.n hạt dưa.
Những khác đều ngủ trưa .
"Kiều Kiều , thật sự tìm ? Ngộ nhỡ..." Chu mẫu vẫn lo lắng, dù Khuynh Thành từ khi núi từng ngoài.
Tiểu Diệu mất một cánh tay.
Bọn họ cùng biến mất, ngộ nhỡ xảy chuyện gì, ai cứu họ?
Chu Kiều Kiều bất lực chỉ về phía chuồng hổ.
"Nương, Bình An theo bọn họ mà, thể xảy chuyện gì chứ? Cùng lắm là Khuynh Thành ngã gì đó thôi... Ồ, con đúng là miệng quạ đen."
Chu Kiều Kiều hai một hổ xuất hiện cách đó xa.
Cả hai đều trông nhếch nhác, dính đầy đất, lá cây, quần áo cũng chỗ rách.
"Hai đ.á.n.h đấy ?" Chu Kiều Kiều khách khí hỏi thẳng.
Chu mẫu vội vàng bước lên vài bước, đỡ Thượng Quan Khuynh Thành xuống: "Ui chao nha đầu , con nông nỗi ? Có thương ở ? Mau nhà xem cho."
Sau đó bà sang Chu Tiểu Diệu: "Cái thằng hỗn đãn , đưa Khuynh Thành lung tung? Con bé quen đường trong Thâm Sơn, lỡ xảy mệnh hệ gì, con..."
Bà thôi.
Bà , nếu Thượng Quan Khuynh Thành xảy mệnh hệ gì, Kiều Kiều sẽ gánh cái danh "mưu tài hại mạng".
Hắn cũng suy nghĩ cho danh tiếng của Kiều Kiều một chút.
Chu Tiểu Diệu bất lực: "Nương, con mới là nhi t.ử của nương mà, nương thể quan tâm con chút ? Con cũng ngã , nương xem."
Hắn chìa vết thương cho Chu mẫu xem.
Chu mẫu thấy chỗ nào cũng vết bầm tím, lập tức sang xót xa cho .
"Ái chà, con cũng nhiều vết thương thế ? Nương tưởng con chỉ lăn một vòng đất thôi chứ, thương?"
Bà đang định xem vết thương của Chu Tiểu Diệu, đột nhiên nghĩ đến điều gì, đầu kéo tay Thượng Quan Khuynh Thành: "Nó thương thành như , thì con chắc chắn còn nghiêm trọng hơn đúng ? Ôi trời, mau mau nhà, xem cho con."
Chu Tiểu Diệu bỏ mặc tại chỗ.
Khóe miệng giật giật, trơ mắt nương dìu Thượng Quan Khuynh Thành nhà.
Trong lúc Thượng Quan Khuynh Thành còn đang ngỡ ngàng vì sủng ái, Chu mẫu kín đáo đầu nháy mắt với Chu phụ.
Bảo ông đưa Chu Tiểu Diệu bôi thuốc.
Chu Kiều Kiều sự tương tác giữa họ, hiểu ý .
Sau khi Chu Tiểu Diệu thốt câu "Nương nhận nhầm con chắc", nàng tiếp lời: "Nương là đang chăm sóc tâm trạng của Khuynh Thành đấy."
Chu Tiểu Diệu: "Huynh Khuynh Thành là nữ t.ử cần che chở, nhưng mới là con ruột của bà mà."
Chu Kiều Kiều: "Nếu nương cứ một mực quan tâm , Khuynh Thành là nương, chẳng sẽ càng buồn hơn ."
Chu Tiểu Diệu bừng tỉnh đại ngộ.
Phải , Khuynh Thành còn , nương chăm sóc, nhưng Khuynh Thành thì .
Thôi , tạm thời cho Khuynh Thành mượn nương .
Để nàng quá tủi .
Chu Tiểu Diệu rằng, nhường qua nhường ... nhường cả cha, nương, tẩu tử, ... cho Khuynh Thành hết.
là đồ đáng thương mà.
"Đi thôi, để cha xem vết thương cho con."
Chu phụ đưa tay định đỡ Chu Tiểu Diệu.
Tuyền Lê
Chu Tiểu Diệu né luôn.
"Cha, cha con giống cần đỡ lắm ? Được , con , mấy vết bầm tím nghiêm trọng ."
Nói xong, tự múc nước, tắm rửa, bôi thuốc.
Chu Kiều Kiều mặt trời đang nắng gắt đỉnh đầu, chuyển ghế nấp gốc cây cam.
Thâm Sơn cái điểm , dù là mùa hè, chỉ cần tránh ánh nắng mặt trời là sẽ nóng.
Chu Tiểu Diệu tắm xong , đến cạnh Chu Kiều Kiều, phe phẩy cái quạt, bình thản : "Đưa cho nàng ."
"Không ầm ĩ ?"
"Có chứ, chịu thả , nhưng Khuynh Thành ôn dịch, bọn họ trốn nhanh lắm."
"Có đau lòng ?"