Mẹ Hầu Tử những nữ nhân đáng thương, trong lòng khỏi dâng lên một cảm giác bi thương.
Hôm nay nếu Chu nương tử ở đây, bà sợ rằng ngoài cái c.h.ế.t cũng còn con đường nào khác.
"Mọi nén bi thương , chúng bàn bạc xem tiếp theo nên thế nào..."
"Ta theo đại tỷ."
"Ta cũng theo đại tỷ."
"Ta cũng ."
Mọi đều theo Hầu Tử, khiến bà chút quen.
Nhất thời nghĩ ý kiến gì .
"Thế , chúng giải quyết vấn đề ăn ở . Nhà của chúng tuy lớn nhưng đủ giường và chăn nệm... Có ai mộc ? Phải thêm mấy cái giường nữa."
Mẹ Hầu Tử tạm thời chỉ thể nghĩ đến đây.
Còn những việc khác, nghĩ đến đến đó .
Một vị đại tỷ ba mươi mấy tuổi : "Nhà thợ mộc, giỏi nhưng cũng thể . Hay là chúng giường lớn chung ?"
"Được đó, đó... Mọi chen chúc cùng , thấy cảm giác an hơn."
Nhiều tỷ ở cùng như mới hơn.
Một nữ nhân khác : "Thật , thấy chúng nên lập một quy củ. Bây giờ bất kể ngày đêm đều thổ phỉ qua , để tránh lúc chúng ngủ say đ.á.n.h úp kịp trở tay, nghĩ chúng nên gác đêm."
Lần , mấy nữ nhân đều tán thành.
Bởi vì họ đều bắt ban đêm.
Nam nhân nhà họ cũng vì ban đêm ngủ quá say nên kịp phản ứng, g.i.ế.c một cách bất ngờ.
Tuyền Lê
Mẹ Hầu Tử: "Vậy thế , chúng phân công, một nửa ngủ ban đêm, một nửa ngủ ban ngày."
"Được."
"Được, gác đêm."
"Ta cũng gác đêm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-297.html.]
"Ta ban ngày."
...
Còn về phía Chu Kiều Kiều, nàng dắt theo vị tiểu thư về phía Thâm Sơn.
Nàng nghĩ kỹ , hôm nay thành nữa, ngày mai sẽ .
"Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi, ở ? Vốn định ?" Chu Kiều Kiều hỏi.
Nữ tử đáp: "Ta tên là Thượng Quan Khuynh Thành, Nguyên Thành, cha nương ăn buôn bán, năm nay 18 tuổi. Nguyên Thành là nơi loạn lạc đầu tiên, cha nương sợ xảy chuyện nên bán hết những gì thể bán trong nhà.
Cả nhà chúng vốn định nương nhờ nhà vị hôn phu tướng quân giữ thành của , nào ngờ đến nơi mới , cả nhà họ quân phản loạn g.i.ế.c từ hai ngày . Chúng còn nơi nào để , định bụng tìm một nơi an để dừng chân, ai ngờ nửa đường thì cướp. Cha và các g.i.ế.c, nương sợ nhục cũng tự vẫn."
Đoàn của họ vốn thuê võ sư hộ tống, ngờ võ sư dù lợi hại đến cũng tránh bẫy do sơn phỉ gài sẵn... Tất cả đều c.h.ế.t trong bẫy.
Ánh mắt Chu Kiều Kiều khẽ nheo .
Nàng Thượng Quan Khuynh Thành mấy .
Cuối cùng nhịn : "Ngươi và cha nương thiết ?"
Nếu thì khi nhắc đến cha nương, trong đáy mắt nàng một chút đau buồn nào?
Thượng Quan Khuynh Thành bĩu môi: " , từ nhỏ bắt cóc, một tháng mới tìm về, mà cha nương năm thứ hai khi mất tích sinh hạ hai ."
Thật nàng bao giờ cha nương quan tâm.
Việc tìm về cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Vì , Thượng Quan Khuynh Thành đối với cha nương tình cảm gì nhiều.
Chu Kiều Kiều an ủi nàng thế nào.
"Vậy còn nghĩa phụ nghĩa mẫu của ngươi?"
Nhắc đến đây, đôi mắt của Thượng Quan Khuynh Thành đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
"Cha là một phu tử dạy học, nương là một tiểu thư khuê các, họ đều là những vô cùng, vô cùng , rõ con gái ruột của họ nhưng vẫn đối xử với . Nếu ... nếu hoàng đế ngu , g.i.ế.c hại vô tội, cha nương cũng sẽ c.h.é.m đầu..."
Nói , nàng bật .
Khóc vô cùng đau lòng.