Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:19:25
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần quan sai vội vàng lảng tránh ánh mắt, "Ồ, về đây vẫn luôn bận rộn, kịp thăm Thất thúc, khi sẽ qua thăm."

Chu Kiều Kiều "ồ" một tiếng, cúi đầu xuống.

Trong đầu nàng hiểu nổi ánh mắt của Tần Hữu.

nàng cũng nghĩ rằng một quan như Tần Hữu thể thích một thôn nữ như .

Có lẽ là do lâu ăn cơm cùng một phụ nữ, nên cách biểu đạt cảm xúc đúng thôi.

Ăn cơm xong, Tần Hữu cũng việc.

Chu Kiều Kiều cũng trở về.

Hai cùng khỏi sân.

Tần Hữu, "Ta đưa ngươi đến y quán nhé?"

Chu Kiều Kiều xua tay, "Không cần , ngươi cứ bận , chúng ... cơ hội sẽ gặp ."

Tần Hữu gật đầu, "Có gì cần giúp cũng đừng khách sáo, cứ thư cho ."

Hắn cho Chu Kiều Kiều địa chỉ .

Chu Kiều Kiều gật đầu, "Được."

Hai tạm biệt, Tần Hữu tại chỗ, bóng lưng Chu Kiều Kiều rời , cho đến khi nàng biến mất ở cuối con phố dài.

Hắn mới về hướng ngược .

Tuyền Lê

Hắn còn đến khu quân nhu.

Lúc Chu Kiều Kiều đến y quán, Chu Thành tỉnh , Ngô Ngọc Nương đang mang theo chuẩn rời .

"Thành nhi, con tỉnh ."

Ngô Ngọc Nương ngay khoảnh khắc thấy Chu Kiều Kiều liền vô cùng vui mừng.

Bởi vì nàng sắc mặt của Chu Kiều Kiều liền , nàng chắc chắn vay tiền.

Giọng Chu Thành yếu ớt, nhưng vui mừng gọi, "Cô, vất vả cho cô , cô."

Chu Kiều Kiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của , "Con , đợi một lát, chúng cùng về."

Nói xong, nàng liền đến chỗ đại phu, đổ hết tiền trong túi , "Ta lấy t.h.u.ố.c hai tháng."

Vị đại phu đó kinh ngạc những đồng tiền lẻ tẻ mà Chu Kiều Kiều đổ , bạc, hai chuỗi tiền, còn là tiền đồng lẻ.

Chu Kiều Kiều, "Xin đại phu, phiền ngài đếm giúp."

Ngô Ngọc Nương những đồng tiền lẻ tẻ bàn.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi chua xót nặng nề.

Người tiểu cô tử cực phẩm mà đây nàng vô cùng ghét, bây giờ vì chữa bệnh cho Thành nhi, để vay tiền ...

Lại nghĩ đến thời gian , bản nàng dù khó khăn đến cũng vay tiền khác.

Bây giờ vì Thành nhi...

Lúc đại phu đang đếm tiền, Ngô Ngọc Nương cúi gì đó tai Chu Thành.

Chu Thành gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc về phía Chu Kiều Kiều, mềm mại quỳ xuống mặt nàng.

Dập đầu.

Chu Kiều Kiều kinh ngạc một lúc, lập tức đỡ Chu Thành dậy.

Chu Thành chân thành , "Cô, cảm ơn cô."

Chu Kiều Kiều ôm lấy nó.

Hồi lâu nên lời.

Không qua bao lâu, đại phu đếm xong tiền, một câu, "Đủ , đúng hai mươi lăm lạng, lấy t.h.u.ố.c ngay đây."

Trên mặt ông nở một nụ .

Chu Kiều Kiều, "Cảm ơn đại phu."

Đại phu đầy ẩn ý, "Không nên cảm ơn , nên cảm ơn chính ngươi."

Vào thời điểm , hai mươi lăm lạng bạc đại diện cho điều gì, trong lòng đại phu rõ, ông thấy vô vì vài lạng bạc mà từ bỏ việc cứu .

Họ thì tiếc tiền, thì thật sự .

Không thì đáng tha thứ, còn tiếc tiền...

Mỗi ông thấy những bậc cha như , cũng bất đắc dĩ, haiz, nhân tính là thế.

Hơn nữa những đó thường sẽ một câu 'con , chúng cứu con, mà là cứu con thì những khác trong nhà chỉ thể c.h.ế.t đói thôi', xin đứa trẻ.

mà... dù ăn xin cũng thể sống mà.

Sao thử một chứ?

Lấy t.h.u.ố.c xong, ba họ cùng về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-270.html.]

Lúc đến cổng thành, Chu Kiều Kiều thấy Tần Hữu.

Lần đang việc, bên cạnh nhiều ăn mặc giống .

Nàng tiến lên, chỉ xa xa gật đầu hiệu với , rời .

Tần Hữu nàng xa.

"Nhìn gì mà nhập thần thế?"

Người bên cạnh hỏi.

Tần Hữu lúc mới thu ánh mắt, "Ồ, gì, một bằng hữu thôi."

Người đó liếc về phía Chu Kiều Kiều đang xa, khóe miệng nhếch lên một nụ đầy ẩn ý, "Bằng hữu? Chỉ là bằng hữu thôi ? Trưa qua ăn cơm cùng mà ?"

Trên mặt Tần Hữu thoáng qua một tia ngượng ngùng.

Quay để ý đến đó.

Người đó lập tức cảm nhận mùi vị của chuyện bát quái.

Vây quanh Tần Hữu liền trêu đùa.

Tần Hữu chịu nổi sự trêu chọc của , vành tai đỏ ửng.

Nhóm Chu Kiều Kiều về đến Thâm Sơn cuối giờ Thân.

Chu Đại Sơn đang chờ ở lối Thâm Sơn, thấy Bình An .

"Thế nào ? Thành Nhi chứ?"

Chu Đại Sơn thấy họ, vội vàng tới.

Cẩn thận quan sát Chu Thành một lượt, xác nhận sắc mặt hơn nhiều mới yên tâm.

Ngô Ngọc Nương , "Tốt hơn nhiều , , ."

Vào Thâm Sơn, liền thấy Bình An đang đất nhắm mắt, thấy tiếng động mới dậy, cùng họ trong.

Chu Đại Sơn Chu Kiều Kiều vì chữa bệnh cho Chu Thành mà vay hai mươi lăm lạng bạc, vội vàng tiền họ sẽ trả.

Chu Kiều Kiều nhàn nhạt , "Đại ca, nếu về kiếm tiền, thể so với ? Bốc vác ở bến tàu thể kiếm mấy đồng?"

Chu Đại Sơn mím môi, " đây là một con nhỏ... để một trả... ..."

Chu Kiều Kiều , "Ai trả một , cả nhà chúng cùng kiếm tiền trả mà, tin sức mạnh của cả nhà đồng lòng.

Ta tin cha nương cũng sợ cháu trai của liên lụy."

Chu Đại Sơn mím môi.

Hắn chỉ là cả nhà cùng gánh vác trách nhiệm nặng nề như .

Kiều Kiều đúng, nếu thật sự giấu cha nương, họ sẽ chỉ càng vui hơn.

"Vậy chỉ thể vất vả cho các ."

Về đến bãi cỏ, xa xa thấy khói bếp lượn lờ.

Đi gần hơn, liền phát hiện Chu phụ, Chu mẫu và bọn trẻ đều đang ở trong sân.

Trên mặt Chu phụ và Chu mẫu đều là vẻ lo lắng.

Vừa thấy họ về, lập tức hoảng hốt chạy tới.

Căng thẳng hỏi han.

Sau khi bộ quá trình, liền nắm lấy tay Chu Kiều Kiều cảm ơn.

Chu Kiều Kiều nắm tay Chu mẫu về, "Nương, con là cô của Thành nhi mà, đừng lúc nào cũng cảm ơn với con."

Về đến nơi, Đồng Nhị Nha cũng thò đầu từ nhà bếp, "Thành nhi, con thế nào ? Đại phu ?"

Chu mẫu trong lòng vui mừng, liền thật.

Sắc mặt của Đồng Nhị Nha lập tức đen .

"Hai mươi lăm lạng? Cả nhà chúng cùng trả? Thế trả đến bao giờ? Ta đồng ý."

Nàng quá kích động, giọng hét cũng lớn, sắc mặt của Đồng phụ Đồng mẫu ở cửa cũng khó coi.

Hai mươi lăm lạng.

Họ hai năm cũng kiếm nhiều tiền như .

Dựa mà đem chữa bệnh cho cái thằng bệnh tật Chu Thành ?

Hơn nữa còn chỉ thế, còn uống t.h.u.ố.c nửa năm nữa.

Sắc mặt Chu Kiều Kiều lập tức trầm xuống, đầu với Ngô Ngọc Nương, "Đại tẩu, đưa Thành Nhi trong."

Ngô Ngọc Nương vốn định gì đó, thấy lời của Chu Kiều Kiều, cũng bây giờ thích hợp để Chu Thành những lời , liền đưa Chu Thành trong .

Chu Kiều Kiều bảo bọn trẻ đều trong chuyện chơi đùa với Chu Thành.

Miên Miên lập tức hiểu ý của Chu Kiều Kiều, đưa mấy đứa trẻ nhà hỏi thăm Chu Thành.

Chu Kiều Kiều lúc mới đối diện với ánh mắt của Đồng Nhị Nha.

Vẻ mặt nghiêm túc như đang phán xét.

Loading...