Bà Cố 18 Tuổi - Chương 336.
Cập nhật lúc: 2025-08-23 16:34:53
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh lão phu nhân ở phòng bệnh nửa tiếng dậy về.
Vừa bước đến cổng bệnh viện, An Nặc liền :
“Mẹ, con bạn nhờ giúp chút việc, con một chuyến.”
Cô đưa mắt xe của lão phu nhân khuất bóng, lập tức gọi taxi.
Chiếc xe chạy thẳng đến cửa một khách sạn ở trung tâm thành phố, nơi đang diễn một buổi tiệc.
An Nặc đưa thẻ khách VIP, thẳng trong.
Khách khứa tấp nập, chẳng ai chú ý tới sự xuất hiện của cô .
“Ở đây!”
Trên cầu thang xoắn, một phụ nữ vẫy tay.
An Nặc bước lên đôi giày cao gót, mỉm chào:
“Hôm nay váy của Lộ tiểu thư thật .”
Lộ Hiểu Hiểu nâng ly rượu đưa cho cô :
“Phóng viên An… , giờ gọi là Thịnh Nhị phu nhân mới đúng. Chúc tân hôn hạnh phúc. Đi, lên lầu từ từ chuyện.”
Hai bước một phòng nghỉ.
Vừa cửa, An Nặc liền lấy từ túi xách một thiết giống đèn dò, quét khắp phòng, xác nhận camera thiết ghi âm, mới yên tâm xuống.
An Nặc hạ giọng:
“Lộ tiểu thư, chẳng cô viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến nhất của Nhật Bản ? Cơ hội tới .”
Lộ Hiểu Hiểu lập tức thẳng dậy.
Nửa năm , cô mang danh “Đát Kỷ học thuật”, mất hết danh dự, giới nghiên cứu gạt bỏ, gia tộc cũng coi như hết giá trị lợi dụng.
Từ nhỏ, cô chỉ học và nghiên cứu, nhưng cuối cùng chà đạp, cha cô cô như món hàng để tính toán bán bao nhiêu.
Khi đường cùng, cô gặp An Nặc.
An Nặc giới thiệu cho cô một nhà đầu tư Nhật mở nhà máy dược tại Hoa Hạ, công việc của cô là hỗ trợ phân tích dữ liệu nghiên cứu.
Nhờ che chở, nhà họ Lộ tạm thời ép cô lấy chồng.
Nếu thể sang Nhật, viện nghiên cứu vật liệu lớn nhất, cô sẽ cơ hội gây dựng sự nghiệp.
“Đây là một loại dược mới, nhưng công thức giải mã, cần nâng cấp. Đây là bệnh án chép , cô thể dùng để nghiên cứu.” An Nặc lạnh nhạt, “Nếu cô thành, sẽ giúp cô vững trong giới nghiên cứu Nhật.”
Lộ Hiểu Hiểu mừng rỡ.
Đây đúng là sở trường của cô .
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y An Nặc, kích động:
“Thật ?”
An Nặc rút tay về:
“Điều kiện là cô . Thôi, đây…”
Chưa dứt lời —
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng nhẹ, nhưng khiến An Nặc giật .
Trước đây, bất kể ai đến, cô đều thể bình tĩnh ứng phó, nhưng thấy bất an.
Cô hạ giọng:
“Dù là ai, cũng bảo họ .”
Lộ Hiểu Hiểu gật đầu, cất giọng cao hơn:
“Ai đấy? Có việc gì? đang nghỉ!”
Tiếng gõ vẫn tiếp tục.
Lộ Hiểu Hiểu cau mày, bước cửa qua mắt mèo, một gương mặt quen thuộc hiện , là Dung Ngộ.
Cô , thấp giọng:
“Không liên quan tới cô, là quen cũ của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-co-18-tuoi/chuong-336.html.]
Cô mở cửa, dựa khung cửa, giọng châm chọc:
“Dung tiểu thư bận rộn thế mà rảnh tới mấy buổi tiệc rẻ tiền ? Tìm chuyện gì?”
Dung Ngộ mím môi, giọng lạnh lùng:
“Tránh .”
Cô đưa tay nắm lấy cánh tay Lộ Hiểu Hiểu, kéo sang một bên.
Lộ Hiểu Hiểu quát:
“Đây là phòng nghỉ riêng của ! Cô gì ? Buông ! Mau buông ! Bảo vệ—”
Câu dứt, bên trái đột nhiên luồng gió mạnh, một vật lạnh ngắt dí sát thái dương cô .
Cô đầu —
Là súng!
Chân cô mềm nhũn, suýt ngã quỵ tại chỗ.
Thịnh Thanh Diễn dí s.ú.n.g thái dương Lộ Hiểu Hiểu, buộc cô từng bước lùi trong phòng nghỉ.
An Nặc lúc vẫn đang cúi đầu nhâm nhi ly , nhưng ngẩng lên thấy Thịnh Thanh Diễn bước .
Dù bình tĩnh đến mấy, cô cũng như bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.
“Thanh Viễn, cháu tới đây?” Cô nở nụ , lập tức lấy vẻ điềm nhiên, “Cháu và Dung tiểu thư cũng đến dự tiệc ?”
“Thím.”
Thịnh Thanh Diễn xoay khẩu s.ú.n.g trong tay gọi một tiếng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Rõ ràng là xưng hô thuộc, nhưng khiến An Nặc sởn tóc gáy.
“Vốn dĩ, chẳng ai nghi ngờ gì cô cả.”
Giọng lạnh buốt.
Ba tiếng , nhận danh sách do quân đội gửi tới, những từng tiếp xúc với Kỷ lão gia trong ba ngày gần nhất, hơn hai trăm , đa là khách trong tiệc cưới nhà họ Thịnh.
Quân đội mất hơn mười tiếng để rà soát từng một, cuối cùng chỉ khoanh vùng hai cái tên khả nghi.
Anh vốn định âm thầm tiếp cận hai đó, nhưng ngờ An Nặc tự xuất hiện mặt.
Trong phòng bệnh của Kỷ lão gia, cô tỏ hết sức tự nhiên: tự nhiên hỏi han bệnh tình, tự nhiên cầm bệnh án bàn… nhưng quá tự nhiên thành gượng gạo.
Anh chỉ khẽ hé lộ một chút thông tin.
Quả nhiên, cô lập tức tách khỏi lão phu nhân, một tới nơi .
Ai thể ngờ rằng, ngay giữa hội trường mấy trăm khách, tầng hai đang diễn giao dịch tình báo, đúng là chọn chỗ.
“An Nặc!” Thịnh Thanh Diễn đổi cách xưng hô, “Theo một chuyến, hợp tác với quân bộ điều tra!”
An Nặc tin nổi:
“Thịnh Thanh Diễn, gì mà cháu bắt ? chỉ trò chuyện với bạn trong phòng nghỉ thôi, như thế là phạm pháp ? Muốn bắt thì bằng chứng! Cháu ?”
“Không bằng chứng,” giọng càng lạnh hơn, “nhưng theo Luật An ninh Quốc gia khẩn cấp… khi liên quan đến mối đe dọa nghiêm trọng tới an ninh quốc gia, quân bộ quyền tạm giữ 24 giờ đối với mục tiêu rủi ro cao để đảm bảo thông tin trọng yếu rò rỉ.”
“ chỉ là một bình thường, thành mối đe dọa an ninh quốc gia?” An Nặc tức đến run môi, “ là phóng viên đài trung ương, là tiểu thư nhà họ An, là vợ của chú cháu, là bề của cháu. Cháu vu khống như , sợ báo ứng ?”
Dung Ngộ bật vì tức giận:
“Cô hạ độc một ông lão gần tám mươi tuổi, cô sợ báo ứng ?”
Dù chứng cứ trực tiếp, nhưng chỉ cần xác định là cô , xoay quanh cô mà điều tra, ắt sẽ tìm manh mối.
Thịnh Thanh Diễn rút còng tay từ lưng, tiến từng bước về phía An Nặc.
An Nặc thẳng , chậm rãi :
“Đừng động , mang giọt m.á.u nhà họ Thịnh.”
“Chỉ mời cô về quân bộ một chuyến thôi, mang thai ảnh hưởng gì cả.”
Thịnh Thanh Diễn lạnh lùng bấm khóa còng.
Ánh mắt lia sang Lộ Hiểu Hiểu đang run rẩy bệt đất:
“Tốt nhất cô hãy cầu nguyện dính dáng gì, nếu , kết cục của cô sẽ chẳng khá hơn An Nặc .”
Lộ Hiểu Hiểu chỉ thấy như một thau nước đá dội thẳng xuống đầu, lạnh buốt lan khắp cơ thể.