Cán bộ trong thôn đều   nên tất cả đều  về phía Chu Tú Tú.
Chu Tú Tú  : “Vỏ cây.”
Đây là vỏ cây?
Vẻ mặt Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương  lượt  đổi, ho hai cái, nhổ thứ  mới ăn . Làm bọn họ tưởng là món gì đặc biệt, còn  chậm rãi thưởng thức, nhấm nháp cuối cùng.
“Tại  cô  cho chúng  ăn vỏ cây.” Vương Húc Phương tức giận hỏi.
Cán bộ trong thôn đều luống cuống, nhưng bọn họ   ý của Chu Tú Tú là gì,  giải thích cũng  .
 Chu Tú Tú vẫn  bình tĩnh, chậm rãi : “Vừa  hai vị lãnh đạo đây  thôn chúng  chỉ ăn vỏ cây, nghĩ là hai vị  nếm thử cuộc sống cực khổ, nên mới cho đồng chí phụ trách phòng bếp lấy mấy cái vỏ cây về. Ăn ngon ? Ngại quá, bởi vì thôn chúng  mấy chục năm  từng ăn vỏ cây, nên  cũng     đúng vị  .”
Vương Húc Phương  Chu Tú Tú  một hồi, ngây ngẩn cả .
Đồng chí nữ  đang cố ý ?   khóe miệng và khuôn mặt tươi  của cô ,  vẻ như   cố tình gây sự.
“ , thôn chúng  từ lâu   ăn vỏ cây ! Các xã viên yêu thích lao động, đội sản xuất hiệu quả cao, thanh niên  học thức cũng  về thôn hỗ trợ, thôn Thứu Sơn của chúng … ngày càng phát triển .” Bí thư Giang  Chu Tú Tú, trong lòng hiểu rõ, bình tĩnh .
“Hơn nữa, ngày xưa ăn vỏ cây vất vả, hiện tại  khác, chúng  ai cũng ăn no mặc ấm, đúng như lời lãnh đạo , tự   việc để  cơm no áo ấm!” Ông trưởng thôn cũng lên tiếng.
Cứ như ,  ngại là Tiêu Kiến Tân.
Ông  lúng túng  : “Ừ, thôn ngày càng phát triển, đời sống khác ngày xưa, là do    lãnh đạo .”
Lời Tiêu Kiến Tân còn  dứt, Vương Húc Phương mang theo tầm mắt tìm tòi nghiên cứu  Chu Tú Tú.
Vừa  Chu Tú Tú    bà , khóe miệng  giương lên,  đầy ẩn ý.
Lúc  Vương Húc Phương mới  thể chắc chắn nữ đồng chí  cố ý để  ăn vỏ cây, sắc mặt cứng đờ: “Nữ đồng chí , cô…”
Tiêu Kiến Tân cắt lời bà : “Nữ đồng chí , ngày mai đại hội công nhân ở các nhà máy quốc gia trong thành phố sẽ bắt đầu  tổ chức tại nhà máy thịt của chúng  trong ba ngày. Đầu bếp trong đơn vị của chúng  khá bận rộn,  thể mời cô đến giúp một tay  ?”
Chu Tú Tú   hứng thú.
Cô và bí thư  giống ,  cần tập thể vinh dự,  nên để cô nấu ăn cho công nhân ở các đơn vị lớn của thành phố? Thật sự cô   thời gian rảnh.
“Xin , …”
Tiêu Kiến Tân cắt đứt lời Chu Tú Tú, tiếp tục : “Đương nhiên, công việc      công, đến lúc đó chúng  sẽ trả lương, ví dụ như một  phiếu ăn và một  thứ khác, sẽ  thiếu của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-91.html.]
Được trả tiền nha.
Lúc  Chu Tú Tú mới nâng mắt lên, nhẹ giọng : “  theo sự sắp xếp cán bộ trong thôn.”
…
Đương nhiên cán bộ trong thôn  Chu Tú Tú   thành phố  việc.
Tiền lương và phiếu ăn các thứ,   thứ cán bộ quan tâm, họ   là  thô tục như , nhưng điều họ nghĩ đến  là danh dự của thôn. Thôn Thứu Sơn  đồng chí đại diện trấn  tham dự đại hội công nhân thành phố, đây là loại vinh quang cỡ nào!
Bí thư thôn   hai lời, lập tức  quyết định, đưa Chu Tú Tú tới nhà máy thịt.
Chuyến   sẽ kéo dài ba ngày, nên nhà máy thịt  chuẩn  ký túc xá cho cô.
Chu Tú Tú  về đến nhà, một trong hai con gà  đẻ hai quả trứng, cô cầm tay Tiểu Niên và Tiểu Uyển xoa đầu con gà mái: “Thật là ngoan!”
Con gà mái co rụt cơ thể , cánh gà quạt quạt mấy cái,  kiêu ngạo, Chu Tú Tú nuốt nước miếng.
Có cơ hội, nhất định  mang  mần thịt.
Thân thể con gà mái  dừng , quạt cánh chạy .
Hai đứa nhỏ thích thú  hí hửng.
“Tiểu Niên và Tiểu Uyển ở nhà bà ngoại hai ngày, đến lúc đó sẽ ngủ chung với  chị,  trở về đón các con     ?”
Trong lòng Tiểu Niên và Tiểu Uyển  tình nguyện lắm, miệng nhỏ hé , lầm bầm vài tiếng, vẻ mặt chán nản.
Chu Tú Tú  duỗi ngón út : “Khi về tới sẽ  kẹo cho các con, chúng  ngoéo tay nhé.”
Dẫu  vẫn là con nít,  chữ “kẹo” , tròng mắt đen nhánh liền xoay chuyển, gật đầu mạnh.
“Ngoéo tay!”
“Ngoéo tay!”
Sáng sớm hôm , Chu Tú Tú mang theo trứng gà, dẫn hai đứa trẻ đến nhà bà ngoại. Gần đây việc nuôi trẻ  cần quá chăm chút, chúng  thể tự ,  tốn quá nhiều sức chăm sóc. Hơn nữa, Chu Tú Tú đưa tới hai quả trứng gà, hai  chị dâu  vui vẻ.
 để giải thích nguồn gốc hai quả trứng gà ,  Chu Tú Tú mất  ít công sức.
DTV