Trần Thục Nhã nhíu mày, ánh mắt buồn bã: "Anh Hòa Bình, ai cũng  thể  em như , nhưng  thì  thể. Em dâu của  là loại  nào,  còn  rõ ? Cô  đang nhắm  em."
Thấy    nhúc nhích, Trần Thục Nhã  đầu  quan sát, xác định xung quanh   ai, nhẹ nhàng nhét một tờ giấy  tay  .
"Buổi tối ở  bãi cỏ  đỉnh núi, em chờ ." Nói xong, cô  xoay  bỏ chạy.
Dáng  nhẹ nhàng dần dần biến mất, Đổng Hòa Bình cúi đầu, cảm nhận cảm giác tê dại trong lòng bàn tay.
Giờ khắc ,    quên rằng Chu Tú Tú   lý do gì để nhằm  thanh niên trí thức Trần, cũng lựa chọn xem nhẹ việc thanh niên trí thức Trần lấy lòng hai đồng chí nam khác.
Đổng Hòa Bình thầm nghĩ màn đêm mau chóng buông xuống, để    thể chạy tới đỉnh núi,  Trần Thục Nhã   gì với .
...
Trong sân nhỏ độc lập ngoài cùng của nhà máy chế biến thịt, Tiêu Kiến Tân đang ở trong phòng bếp chuẩn  đồ ăn, Vương Húc Phương cầm giẻ, lau sàn nhà sạch  dính một hạt bụi nào,  đầu  , con gái của  cũng đang bận rộn.
Tiêu Tiểu Phượng lo lát nữa Bùi Hi Bình sẽ  phòng , cho nên cầm chổi lông gà phủi bụi bặm, cô   cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng  từng  qua, lúc  chân tay vụng về  việc nhà, vô cùng hấp tấp.
Thấy dáng vẻ  của cô , Vương Húc Phương nở nụ : "Mẹ còn tưởng là khách quý nào tới đó,  thể mời cô Kiều đây  việc."
Tiêu Tiểu Phượng nâng mũi,  nũng : "Mẹ,  đừng gọi con là cô Kiều nữa, nếu để cha  thấy, còn  trách  tư tưởng giác ngộ  đúng đó!"
Vương Húc Phương  nhéo mũi con gái, đặt giẻ lau  trong chậu,  xuống sô pha: "Tiểu Phượng, bình thường con càn quấy thế nào,  cũng mặc kệ.    thì khác, Hi Bình  mất trí nhớ,    thể nhớ    còn khó , nếu     đột nhiên phát hiện   kết hôn, sinh con,  con    bây giờ?"
Tiêu Tiểu Phượng bĩu môi, khoác tay   xuống, nhẹ nhàng cọ xát hai má: "Cha   với   là  điều tra  nhà   ở thành phố Kim, cha  đều  mất, trong nhà cũng  còn  nhân, càng đừng  đến cưới vợ sinh con."
Vương Húc Phương lập tức lắc đầu: "Không , đây là  dối. Hơn nữa, bác sĩ     thể khôi phục  trí nhớ,  khi hai đứa kết hôn, đột nhiên phát hiện     gia đình thì   ?"
Tiêu Tiểu Phượng cúi đầu, im lặng  bà .
Thấy con gái im lặng, Vương Húc Phương tưởng cuối cùng cô  cũng nghĩ cẩn thận .
  ngờ Tiêu Tiểu Phượng  đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt.
"Mẹ, con  thích  . Mẹ cũng    là  ngay thẳng mà, chỉ cần con sinh cho   một đứa con, thì cho dù  khôi phục trí nhớ,   cũng sẽ   về nữa. Chỉ cần bằng lòng ở cùng con, thì dù    từng lập gia đình, con cũng  ghét bỏ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-82-tuyen-bo-nhiem-vu-5-2.html.]
Một lúc , cô  dè dặt : "Hơn nữa,  lẽ    lập gia đình ?"
Tiêu Tiểu Phượng  như lê hoa đái vũ, đến mức đôi vai gầy yếu  ngừng run rẩy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô , trái tim Vương Húc Phương run lên.
Khi khôi phục  tinh thần, Tiêu Kiến Tân từ phòng bếp  : "Con gái cũng  đòi hỏi chúng  cái gì,    đồng ý với nó ."
Tiêu Tiểu Phượng dùng sức gật đầu: "Cha,  Hi Bình  lời xưởng trưởng là cha nhất, chỉ cần cha , nhất định   sẽ tin."
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Anh Hi Bình đến ." Tiêu Tiểu Phượng lau khô nước mắt, chạy  mở cửa.
...
Cuối cùng Chu Tú Tú cũng lặng lẽ lấy một phần xiên thức ăn lớn thơm ngon ở trong hệ thống, khi một đống nguyên liệu tươi  cho  nồi, cô thèm  chảy nước miếng, nhưng ăn mảnh là  đúng, cô suy nghĩ một chút, chia thành hai loại xiên.
Loại  cay dành cho bọn trẻ và Miêu Lan Hương, còn loại cay là của cô.
DTV
Không ngờ, khi cô  dọn bàn xong   phòng thì   thấy Miêu Lan Hương .
Giọng Tiểu Niên trong trẻo: "Bà ngoại  chúng  tự ăn, ở nhà bà  nhiều đồ ăn ngon hơn."
Chu Tú Tú mỉm  bất lực, đoán chừng Miêu Lan Hương lo cô   đủ thức ăn nên mới   ở .
Trong nhà tranh   bếp,  nãy Miêu Lan Hương  ngoài   ngang qua bếp, chắc là  co  cẩn thận mà  , đúng là  dễ dàng gì với  lớn tuổi như bà.
"Vậy chúng  ăn cơm thôi." Chu Tú Tú vỗ tay,  với hai đứa nhỏ.
 mà hệ thống trong đầu đột nhiên vang lên.
[Tuyên bố nhiệm vụ 5: Mừng tân gia, mời hai vị khách đến nhà dùng bữa tối.]
[Sau khi  thành nhiệm vụ,  thể nhận  hai con gà mái mập mạp.]