hai ngày , Chu Tú Tú giống như là tìm   lương tâm,  chỉ tắm rửa mỗi ngày mà cô còn cắt tóc cho chúng,  qua  vẻ  mắt hơn  nhiều.
Người vẫn gầy như thế, khuôn mặt nhỏ  vàng, hai mắt sáng ngời.
Lúc  Trương Liên Hoa mới nhận  hai đứa trẻ  thực   ưa ,  hơn Đổng Đại Phi  nhiều. 
“Bà.” Tiểu Niên nhỏ giọng thì thào một câu: “Một chút nữa bọn cháu sẽ  hái rau dại với nhặt củi lửa.”
Trương Liên Hoa  giọng  của đứa trẻ cắt ngang, bà  định thần , hiếm khi nở nụ , thoải mái : “Thật ngoan.”
Thấy bà nội ngoài  nhưng trong  , Tiểu Niên cùng Tiểu Uyển càng thêm căng thẳng, sợ hãi rụt  .
Trương Liên Hoa thầm mắng một câu   điều,   duỗi tay đẩy trán hai đứa, đột nhiên nghĩ đến lời mà Trần Kiến Thiết .
Trần Kiến Thiết , nếu Chu Tú Tú  đối  với hai đứa trẻ  thì bà  nhất định  giữ  bọn trẻ, để Chu Tú Tú  gây rắc rối cho việc  ở riêng. 
“Tiểu Niên, Tiểu Uyển, hai cháu    cháu  dọn  ngoài ?” Trương Liên Hoa nâng khóe miệng lên, ngoài  nhưng trong  .
Tiểu Niên sửng sốt, chớp đôi mắt: “Mẹ sẽ  .”
Trương Liên Hoa gật đầu: “Mẹ cháu  thể rời , nếu như rời , hai đứa sẽ  ? Nghe lời bà, đừng  cùng , chỉ cần hai đứa   ,  sẽ  ở  nơi !”
Vốn dĩ bà   nghiêm túc, nhưng đến cuối câu, giọng điệu  trở nên gay gắt. 
Tiểu Uyển sợ tới mức run run, cô bé mếu máo định ,  khi bắt gặp ánh mắt của Trương Liên Hoa, cô bé nấc lên.
Trương Liên Hoa tức giận mà trừng mắt liếc một cái: “Còn mày, đừng để  mày . Nếu  tao sẽ đánh mày, đánh mày cả ngày!”
Nói xong, Trương Liên Hoa hung tợn hỏi : “Đã  rõ ?”
Tiểu Niên lui về phía  một bước, chắp tay phía  lưng, rụt rè : “Bà, bọn cháu  .”
Cuối cùng Tiểu Uyển vẫn  dọa , gật đầu lia lịa, thậm chí còn  dám ngẩng lên  bà . 
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-50-nhiem-vu-thu-tu-2.html.]
Chu Tú Tú  đến nhà ăn liền  ý tưởng mới,  khi cùng đồng nghiệp bàn bạc một hồi, thừa dịp nhàn rỗi  một nồi chè đậu xanh.
Chu Tú Tú  bên cạnh cái nồi to đùng, chảy  ít mồ hôi, chờ khi sắp xong xuôi, cô tiện tay chỉ Trần Thục Nhã, bảo cô  cầm cái muôi lớn đến khuấy.
Trần Thục Nhã miễn cưỡng bước lên phía , một tay cầm cái muỗng lớn, cô   đầu   thấy Chu Tú Tú đang đưa cây quạt hương bồ qua.
Ngay khi hai mắt cô  sáng lên, đang định quạt cho  thì   thấy Chu Tú Tú thờ ơ : “Quạt chè đậu xanh , nếu  thì  đợi đến khi nào mới  thể uống?”
Trần Thục Nhã ngửa đầu  về phía Chu Tú Tú, hốc mắt hồng lên,  vui : “Đồng chí Chu, cô  cần quá đáng  . Chè đậu xanh nóng như ,   cũng đổ mồ hôi nhiều như  ,  thể để nó tự nguội  ?”
Cô  đỏ mặt,  là ấm ức, sắp  tới nơi. Một vài thanh niên vẫn đang  việc gần đó thấy  ngay lập tức chạy đến, đưa tay giúp đỡ. 
DTV
Chu Tú Tú lạnh lùng  cô : “Trời nắng to như , xã viên đều mồ hôi nhễ nhại  đồng, cô còn kêu ca ? Chúng  ở đây  là công việc dễ dàng nhất công xã , nếu cô còn  gì   lòng thì còn  gì đến việc phục vụ nhân dân đây?”
Mấy  đàn ông  khí thế của Chu Tú Tú  cho choáng váng, bất giác rụt tay . 
Hai tai của Trần Thục Nhã đều đỏ bừng,  đến lúc sắp rơi nước mắt, cô    thấy tiếng mắng của Chu Tú Tú.
“Nếu nước mắt nước mũi rơi  bát chè đậu xanh,   sẽ uống như thế nào đây? Hôm nay  bắt buộc    cái . Nếu cô    mà  lười biếng thì hãy rời  càng sớm càng , đừng  ở đây nữa,   hoan nghênh cô .”
Trần Thục Nhã cắn môi, dùng ánh mắt quật cường  chằm chằm Chu Tú Tú, một lúc lâu lúc  mới : “Cô… cô dựa  cái gì mà dạy dỗ ?”
 cô   dứt lời, giọng của đội trưởng Tống Đại Thông  từ bên ngoài truyền đến: “Đồng chí Chu   .” 
Giọng   vang lên, sắc mặt Trần Thục Nhã yếu ớt, đột ngột   ,  hình mảnh mai khẽ run lên. 
Tới cùng Tống Đại Thông còn  Vương Lập Khánh!
“Thanh niên tri thức Trần, chuyện của cô  đều  . Bí thư Giang   cho cô một cơ hội nên  sẽ theo dõi, nếu nhận thức tư tưởng của cô vẫn   cải thiện,  nhất định sẽ  dung thứ!” Tống Đại Thông lạnh lùng .
Trần Thục Nhã run lên, bắt gặp ánh mắt của Vương Lập Khánh.
Từ cặp mắt xinh  , cô    thấy một chút thương hại nào, mà chủ yếu là sự thờ ơ và  đồng tình. 
Vương Lập Khánh là nhân vật nam chính, cô  vì  tiếp tục phát triển tình tiết trong truyện nên  cố gắng hết sức để tiếp cận  và thể hiện  mặt  của , nhưng cô   ngờ rằng  việc   đều  bằng lời   mà Chu Tú Tú .