Tăng Tương cảm thấy  vô  điều   với Chu Tú Tú, đôi khi Bùi Hi Bình  thêm giờ ở  đơn vị thì cô  sẽ ở  nhà  qua đêm.
Cô   hai  họ  hai đứa con nên càng mong chờ và nóng lòng   xem cháu trai và cháu gái nhỏ của  trông như thế nào.
Chu Tú Tú  : “Mấy ngày  chị định  đón bọn nhỏ, nhưng do việc của Trương Liên Hoa  chậm trễ. Tuần  khi nào chị  nghỉ sẽ  đón chúng nó,  đó chị sẽ đưa nó  thăm ông bà.”
“Cha  nhất định  vui!” Tăng Tương suy nghĩ một chút  nắm lấy cánh tay Chu Tú Tú.
“Chị dâu, chị  nghĩ sẽ đến sống ở nhà chúng  ?”
“Đến nhà   ở?”
“Vâng, khi cha  em xin nhà ở  đặc biệt xin một căn nhà bốn phòng ngủ với lý do là để  em khi về nhà sẽ  một nơi rộng rãi để ở, giờ cuối cùng cũng  tìm   chị, căn phòng thì vẫn còn rộng rãi,   đến ở chúng   thể quan tâm lẫn .”
Tăng Tương đang giúp Chu Tú Tú nấu ăn trong bếp, lúc đó cô  đang  chuyện và tiếng động nấu ăn  lớn nên  nhận  Bùi Hi Bình  về nhà.
Chu Tú Tú  nhà họ Tăng là  ý  nhưng nếu dọn đến ở chung sẽ   đổi cuộc sống hiện tại, điều đó khiến cô  thoải mái. Hiện giờ nhà cửa  yên , mỗi ngày trôi qua đều  hơn, giường dành cho các con cũng  đến, cô  tận hưởng cuộc sống yên tĩnh như bây giờ.
“Hay là thôi .” Chu Tú Tú suy nghĩ một chút  : “Thói quen sinh hoạt của mỗi  đều khác , sống chung  một mái nhà chắc chắn sẽ xảy  xích mích.”
“Vậy  trai em  tính đến chuyện phát triển ở thành phố ?” Tăng Tương  .
“Cục công an thành phố chắc sẽ tổ chức bầu cử,  thể để cha dùng mối quan hệ nhờ cậy…”
Giọng điệu của cô   hào hứng, nụ  tươi  dính chút ưu phiền. Có thể thấy rằng cô   trân trọng tình cảm gia đình  mất  và tìm   .
“Tăng Tương.” Chu Tú Tú mỉm .
DTV
“Chị  em cảm thấy thế nào nhưng em  tin tưởng chị và  trai em, bọn chị  tính toán xong kế hoạch ở thành phố,  trai em  việc  chăm chỉ và sẽ  một ngày   đạt  điều mà  .”
Đương nhiên Tăng Tương tin tưởng Bùi Hi Bình, chỉ cần là điều   thì  luôn luôn phấn đấu và một ngày nào đó chắc chắn sẽ đạt  nó, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Đến giờ ăn !” Chu Tú Tú múc thức ăn từ trong nồi , bưng đĩa   ngoài.
Đi  vài bước thì cô   thấy Bùi Hi Bình  dựa  khung cửa, mỉm  với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-241.html.]
Anh   hết những gì cô .
Anh  cô  sống ở thành phố nhưng cô cũng  rằng một ngày nào đó,  sẽ thực hiện điều đó cùng cô. Vì sự tin tưởng thấu hiểu lẫn  và vì họ đủ chăm chỉ để đạt  thì một cuộc sống   sẽ vẫy tay chào đón họ.
“Anh,  về  đấy !” Ngay khi Tăng Tương  thấy Bùi Hi Bình, mắt cô  sáng lên  nhào đến bên cạnh  nhanh như chú thỏ.
Bùi Hi Bình khẽ  vỗ nhẹ lên đầu cô .
“Ăn cơm thôi.”
“Vâng ạ!”
...
Cuối cùng thì ngày đính hôn của Tiêu Tiểu Phượng và Trương Tuấn cũng  đến.
Sáng sớm bọn họ mang kẹo cưới đến trường học phân phát cho  .
Dù gì thì đây cũng là một ngày trọng đại, Trương Quốc Đống và Lý Phù Dung đều ăn mặc  cùng nụ  luôn hiện hữu  môi. Họ cùng đôi vợ chồng trẻ  quanh văn phòng, thậm chí học sinh nào cũng cầm kẹo  tay.
Mọi  đều  Tiêu Tiểu Phượng may mắn gả  cho một gia đình tử tế, công việc nhất định sẽ giải quyết  hơn nữa Trương Tuấn  coi trọng cô ,cuộc sống   cô  nhất định sẽ trôi qua vô cùng  .
Đương nhiên cũng  những thanh niên ghen tị Trương Tuấn lấy   con gái xinh , cha vợ  là xưởng trưởng.
Đối với những lời tâng bốc , Tiêu Tiểu Phượng vô cùng ngại ngùng đỏ mặt cảm ơn lời chúc mừng của  , một tay nắm lấy cánh tay của Trương Tuấn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Lúc đầu là do cô  ngốc mới  cưới Bùi Hi Bình cho bằng ,  còn  sống với  chồng, khẳng định vô cùng mệt mỏi. Cảm giác vui sướng qua  Tiêu Tiểu Phượng nâng cằm lên, trong mắt ngập tràn vẻ kiêu hãnh.
 mà,  lúc ,  một  chậm rãi  về phía cô ,   chút quen mắt.
Cô  cau mày : “Cô là ai ?”
“Xin chào,  là Từ Lộ Lộ.” Từ Lộ Lộ bước đến  mặt   nhẹ nhàng .
“ đang gặp một chút rắc rối nên  nhờ hai vợ chồng cô giúp đỡ.”