Có một cô gái trẻ tuổi tóc dài cắt mái ngang trán che khuất lông mày, khuôn mặt vốn dĩ hiền lành ưa  nhưng giờ phút  vô hồn   sức sống, đôi mắt  ông  chằm chằm đầy oán hận.
Tiêu Kiến Tân cau mày, đưa mắt  hiệu   thẳng  ký túc xá nơi họ  đây thường gặp riêng .
“Anh Tiêu.” Từ Lộ Lộ đỏ mắt thoáng qua vẻ do dự.
“Cô đừng  nữa” Tiêu Kiến Tân  kiên nhẫn cắt lời cô .
“Mối quan hệ của chúng  chính là một sai lầm,  lựa chọn kết thúc sự sai lầm  và đền bù cho cô xứng đáng, xin cô đừng  phiền  nữa.”
“Em    phiền .” Từ Lộ Lộ sững sờ một lúc  đưa tay nắm lấy tay Tiêu Kiến Tân.
“Khi đó chúng  ở bên   hạnh phúc, hiện tại chỉ cần nghĩ đến ngày tháng  em sẽ cảm thấy đó là những ngày tháng quý báu, trân quý nhất cuộc đời .  nghĩ đến về     bên cạnh, trong lòng em…”
DTV
“Đồng chí Từ.” Tiêu Kiến Tân rút tay về, trong mắt   sự lưu luyến, ông  nghiêm túc  Từ Lộ Lộ, giọng điệu bực bội.
“Nếu bây giờ cô tiếp tục dây dưa chỉ khiến  càng hối hận ban đầu  tạo  sai lầm đó, nếu cô xem những kí ức  quan trọng đến  thì  khuyên cô đừng nên phá hủy nó mà hãy coi đó là trải nghiệm   trong cuộc đời , như  còn  đủ ?”
Tiêu Kiến Tân  bao giờ nghĩ Từ Lộ Lộ  khó giải quyết đến thế, lúc đầu cô  như một đóa hoa thấu hiểu lòng   xuất hiện  lúc ông  mệt mỏi dày vò nhất, cô   là chỗ dựa tinh thần và tiếp thêm sức mạnh cho ông  vượt qua.
Hiện tại gia đình ông   bình thường mà  khí trong nhà cũng đầm ầm hơn , ông   thể vì  phụ nữ  mà đưa  quyết định nông nổi .Vẫn còn may mắn tính tình cô  cũng dịu dàng mềm mại sẽ  gây nên sóng to gió lớn gì.
Tiêu Kiến Tân liếc mắt  Từ Lộ Lộ, giọng điệu tràn ngập sự cảnh cáo: “Đồng chí Từ, với thành tích học tập của cô  dễ dàng gì để  một công việc như hiện tại. Cô là một  thông minh, đừng nên đánh mất công việc  chỉ vì những hi vọng xa vời phù phiếm của bản  .”
Nói xong Tiêu Kiến Tân   bên ngoài,  xung quanh thấy   ai liền bỏ  thẳng  thèm ngoảnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-240.html.]
Nhìn bóng lưng đầy kiên quyết của ông , ánh mắt Từ Lộ Lộ dần dần ảm đạm, thật  ngờ ông  chỉ chơi đùa với cô  mà thôi.
…
Có kết quả thi hành án, Trương Liên Hoa   kết án tử hình, nhưng bản án tù giam hai mươi lăm năm đối với bà  mà  chỉ sợ cả đời  bà  cũng  thể thoát khỏi nhà tù.
Ngày  đưa  trại giam, Trương Liên Hoa bước chân tập tễnh từng bước từng bước tiến . Các tù nhân đều  bà  là kẻ buôn  nên ánh mắt của họ thể hiện rõ sự khinh bỉ. Vẻ mặt Trương Liên Hoa  đổi, bà  dựa  tường lê từng bước chân, mỗi bước đều vô cùng chậm.
Một  phụ nữ béo tức giận  một câu: “Đi nhanh lên”.
Bà  cắn răng sa sầm mặt hừ một tiếng đầy sự khinh bỉ, Trương Liên Hoa vốn nghĩ  mới  đây ngay từ đầu    khác bắt nạt thì về  sẽ trôi qua vô cùng gian nan.   thể ngờ bà   phản kháng lập tức   phụ nữ mập tát một cái đau  mặt.
“Đời  tao hận nhất chính là những kẻ bắt cóc trẻ con, thứ vô lương tâm   đạo đức.” Người phụ nữ mập  mắng chửi  dùng sức đẩy Trương Liên Hoa.
Bà  hiện giờ chỉ dựa  một cái chân còn  để  thẳng,  đẩy như  lập tức mất trọng tâm cơ thể, cả  ngã xuống đất.
“Đánh  , đánh  .” Bà  kêu la giãy giụa  mặt đất, nhưng chẳng  ai để ý tới.
Mọi  lạnh lùng  bà  như đang xem kịch , cuối cùng   quản trại giam mắng: “Bà mới   gây sự, bà ở đây vì phạm tội chứ    nghỉ dưỡng. Nếu bà cư xử  tử tế thì đừng  trách,   bà mau  dậy .”
Trương Liên Hoa giật , dựa  tường, cố gắng  dậy nhưng và   thể  thẳng, lưng còng xuống, chân trái nặng trĩu,  bước nổi một bước. Chỉ cần nghĩ đến  ở nơi  cả đời, Trương Liên Hoa liền vô cùng tuyệt vọng.
Nhà tù  hoang vắng lạnh lẽo, mũi của Trương Liên Hoa trở nên khó chịu, đôi mắt đục ngầu càng thêm mờ mịt, bà  thực sự   sống nữa.
Tăng Tương  tính cách nhiệt tình và vui vẻ, cô  thường đến thị trấn để tìm vợ chồng Bùi Hi Bình.