Bùi Hi Bình   mắt bà, lòng đau xót,  cúi  xuống.
Trong lòng Lữ Tuyết Khiết run lên, bàn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Bùi Hi Bình.
Trước đây,  vẫn còn nhỏ như , khi mới sinh , cùng với Tăng Tương,  ở bên cạnh bà. Bà  thế nào cũng   đủ hai đứa trẻ , ngay cả khi ngủ đều  mở mắt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của chúng.
  ngờ hôm đó cha của bọn trẻ   thủ tục xuất viện, một  bà  nhà vệ sinh, chỉ rời   mấy phút,  khi   thì mất một đứa trẻ.
Giờ nghĩ , bà vẫn cảm thấy như mơ một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh mỏng toát  sống lưng.
 bây giờ, bà cuối cùng  gặp  con trai ruột của . Dù  bỏ lỡ suốt hai mươi tám năm, nhưng ít nhất, họ vẫn gặp .
Lữ Tuyết Khiết ngấm ngầm , nước mắt từ từ chảy xuống, bà đau lòng  Bùi Hi Bình, nghĩ đến những năm tháng  sống trong ngôi nhà của  phụ nữ độc ác đó, hận  thể ngay bây giờ  tìm công lý cho .
 bà  thể  gì? Tổn thương  gây  là điều khó tránh khỏi, bây giờ nhắc  quá khứ, chỉ là xát muối  vết thương của thằng bé.
Lữ Tuyết Khiết , hai vai run rẩy.
Bùi Hi Bình do dự chốc lát, nhẹ nhàng  vai bà: “Con… con về nhà .”
Lữ Tuyết Khiết ngẩn , ôm chặt lấy : “Con trai…”
Tăng Kim Sinh lúc đầu còn  bên cạnh  thầm, nhưng cuối cùng lúc  cũng  lên phía , hai  con ôm chặt lấy , Bùi Hi Bình cũng  cảm động, nhưng ánh mắt  lộ  sự kiềm chế.
Cũng    bao lâu, cánh tay vững chắc của  ôm lấy lưng cha .
Từ nhỏ đến lớn, Trương Liên Hoa  một chút là đánh đập và mắng nhiếc , mặc dù ông Bùi  cay nghiệt, nhưng cũng  thật sự quan tâm .
Từ lâu Bùi Hi Bình  quen với việc nhiều   phớt lờ, nhưng lúc ,   thấy ánh sáng trong mắt cha , điều mà  trân trọng, là niềm vui mừng tràn đầy sự vui vẻ trở   mất mát.
Thì  đây là loại cảm giác  cha  yêu thương.
Ấm áp  tràn đầy sức mạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết ôm Bùi Hi Bình, Tăng Tương sớm    thành tiếng, vành mắt Chu Tú Tú cũng ướt đẫm, cô nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô .
Tăng Tương mắt đỏ hoe  nức nở: “Chị dâu.”
Chu Tú Tú mỉm , mang theo âm mũi, nhẹ giọng : “Đừng  nữa, đừng  nữa.”
Tăng Tương và Chu Tú Tú  tiếp xúc qua vài , nhưng  ngờ rằng cô dịu dàng như , cảm tình trong lòng đối với chị dâu  nhiều thêm vài phần. Nhìn thấy cha  gần như bật  vì sung sướng và bắt đầu  khống chế  tâm tình, Tăng Tương lau khô nước mắt, kêu gọi    ăn cơm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-237.html.]
Món ăn   chuẩn  xong hâm nóng trở , bây giờ hương thơm tỏa  bốn phía như .
Cả nhà   bàn ăn, an tâm ăn hết bữa cơm .
Trong cả quá trình ăn, đôi mắt của Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết giống như mọc   Bùi Hi Bình, họ  ngờ con trai   phong độ hiên ngang như ,  năng cụ thể, trong lòng ngoài vui mừng  còn  niềm tự hào.
Quay đầu   Chu Tú Tú, con dâu ở đây cũng  lịch sự,   nhiều, nhưng mỗi câu  đều  trình độ. Tình cảm giữa đôi trẻ cũng thực sự  , thường xuyên  , trong mắt  đều là đối phương.
Mọi thứ đều  mới  như .
Chỉ tiếc là, Bùi Hi Bình đầu đến cuối đều khó  thể mà mở miệng gọi bọn họ một tiếng “cha ”.
Anh  họ cũng  mong chờ, nhưng   vì ,  gọi  tiếng.
Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết đều  miễn cưỡng, thấy cặp đôi    xưng hô với  như thế nào, liền  và để họ gọi  là “cô chú”.
Chu Tú Tú cảm thấy như  cứ kì lạ, gãi gãi tai,  chút  hổ.
Không khí ở nhà  vui vẻ,  ai tranh luận quá nhiều. Dù  cuộc hội ngộ đủ để khiến   cảm kích, Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết  dám đòi hỏi quá nhiều.
Ăn xong, hai ông bà và Tăng Tương đưa Bùi Hi Bình tham quan ngôi nhà.
Đây đáng lẽ là nơi  lớn lên từ nhỏ, giờ đây  là  đầu tiên   đặt chân đến.
“Anh ơi, đây là chiếc trống lắc mà cha  mua cho em khi còn nhỏ, còn một chiếc nữa trong phòng của họ. Họ  rằng, mặc dù  trai   ở nhà nhưng  chắc khi nào   về nhà, đồ chơi  thể thiếu một phần.”
“Đây là ảnh năm đó em  nghiệp, cha  đưa em  chụp ảnh gia đình. Nói là bức ảnh gia đình, nhưng bên cạnh em còn thiếu một vị trí, thợ chụp ảnh  rằng trống  như    , nhưng cha  , chúng  còn  một  con,  thể chiếm mất chỗ của nó…”
Nghe đến đây, hốc mắt Bùi Hi Bình đỏ lên.
Anh  đầu   cha  , những năm nay, gây khó khăn cho họ .
…
DTV
Cùng lúc đó, nhà họ Tiêu xảy  một chuyện lớn.
Trương Tuấn đưa cha   đến nhà họ Tiêu để cầu hôn.
Nếu như thuận lợi, đôi trai gái  thể nhanh chóng kết hôn, mà công việc của Tiêu Tiểu Phượng  thể mau chóng  định, chỉ cần nghĩ như ,  khuôn mặt Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương  lộ  nụ  rạo rực.