Vẻ mặt   tươi , nhiệt tình chỉ vị trí cụ thể nhà họ Tăng, đợi đến khi bóng dáng Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú càng lúc càng xa, mấy đồng chí cao tuổi  bàn luận.
“Vốn   đứa con nhà họ Tăng   ở nông thôn bắt cóc, từ  đến nay  từng  đối xử tử tế,  vẫn lo lắng    nuôi dưỡng   đắn.”
“Làm   thể chứ? Đứa trẻ   gen của nhà họ Tăng, bản  tiền đồ lắm!”
“Lần   cùng với thông gia của thủ trưởng khi ở trong bộ đội từng  qua,   con trai ông Tăng ở trong bộ đội  can đảm   quyết đoán, lập  ít công.”
“Còn  con dâu ông , trông  xinh , hơn nữa     là đứa con ngoan  tri thức lễ nghĩa. Theo  thấy  , ngày tháng   của nhà ông Tăng chỉ  sẽ trải qua càng  hơn thôi!”
Mọi  trong trụ sở vì sự xuất hiện của Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú mà  chuyện đến mức khí thế ngất trời, họ   tâm tư chú ý đến, bởi vì  giờ  phút ,   cổng lớn nhà họ Tăng, trong lòng Bùi Hi Bình  chút thấp thỏm  yên.
Chu Tú Tú khoác lên khuỷu tay , nhẹ nhàng hỏi: “Căng thẳng ?”
Quả thực Bùi Hi Bình   nên đối mặt với cha  ruột  như thế nào.
Lúc đó khi mới  sự thật , trong chốc lát    cách nào chấp nhận, may mà vụ án của Trương Liên Hoa  giải quyết ,  vùi đầu  trong công việc, tạm thời  thời gian trì hoãn.
 hiện tại, chính thức   cổng nhà họ Tăng, giây tiếp theo sẽ  gặp   thực sự,   chút do dự.
“Không , hãy dùng tấm lòng bình thường đến chung sống.” Chu Tú Tú  .
“Anh còn  em ở đây mà.”
Mỗi  xảy  chuyện gì,  luôn dùng giọng điệu kiên định  với cô, cho dù trời sập xuống, còn   cao như  chống đỡ cho cô.
Bây giờ đổi  cô chống  một mảnh trời.
Ánh mắt Bùi Hi Bình rơi xuống  khuôn mặt cô.
Nụ  của cô dịu dàng tự nhiên, thoải mái,   bất cứ câu nệ. Nụ  phảng phất sớm  sa  mắt , giống như lông vũ mềm mại chậm rãi lướt nhẹ qua tim , an ủi tất cả sự lo lắng.
Anh  gật gật đầu: “Được.”
Trong phòng, Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết   ,  cũng  xong, mồ hôi ứa   đỉnh đầu.
Thức ăn  bàn đều  chuẩn  xong, Lữ Tuyết Khiết vẫn cảm thấy  đủ thịnh soạn, đang    phòng bếp xem xem  thể  chút gì bưng , nhưng  con gái cứng rắn ngăn cản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-236.html.]
“Mẹ, đủ ăn .” Tăng Tương dở  dở .
“Bữa cơm tất niên cũng  sang trọng như .”
“Con hiểu cái gì chứ?” Lữ Tuyết Khiết đẩy đẩy cô .
“Năm nay  con trở về , thức ăn chúng  chuẩn  nhất định còn  long trọng hơn đón Tết.”
DTV
Nói đến đây, mũi Lữ Tuyết Khiết cay cay.
Cho đến bây giờ, bà cũng khó mà tin     thể nhanh chóng gặp  con trai.
Tìm kiếm lâu như , nhận  bao nhiêu là thất vọng, bà vốn tưởng rằng đời  chỉ  thể giữ  sự tiếc nuối , nhưng   ngờ con gái mang đến cho họ ngày  một bất ngờ lớn.
Sáng sớm hôm nay Tăng Tương mới  tin tức của Bùi Hi Bình cho cha ,   tin , Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết   một ngày   nhàn rỗi. Trong phòng  tìm  bụi bặm chút nào, mùi thức ăn bày  bàn tỏa ,  nóng bốc lên, Lữ Tuyết Khiết tính toán thời gian,  chằm chằm đồng hồ  bàn, trong lòng  sốt ruột,  khẩn trương.
“Mẹ  xuống  .” Tăng Tương  bất đắc dĩ.
“May là hôm nay con mới  với , nếu  hai  ngay cả ngủ cũng  ngủ ngon .”
Trong lòng Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết tràn đầy lo lắng, thế nhưng họ vẫn  lời con gái,   ghế sô pha.
Vậy mà   kịp  vững, thì   tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” truyền đến, Tăng Tương vội vàng  mở cửa.
Hai tay đôi vợ chồng già   nên đặt ở , Lữ Tuyết Khiết vội vàng đặt chén   pha sẵn  , tay run rẩy,  trong chén tràn  ngoài,  nhanh chóng lấy khăn lau .
Cửa phòng mở , Tăng Tương  thấy trong tay Bùi Hi Bình xách theo túi đồ,  : “Anh, đến nhà   cần  đem theo đồ đạc !”
Chu Tú Tú , ánh mắt lướt qua Tăng Tương, rơi xuống về hướng   Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết.
Hai ông bà xem    tinh thần, quần áo mặc   phẳng phiu gọn gàng,   thấy họ, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y , dùng tốc độ  chậm, chậm rãi  đến.
Trong khoảnh khắc  thấy Bùi Hi Bình, đôi mắt Lữ Tuyết Khiết bắt đầu ứa nước mắt.
Bà chậm rãi bước đến bên cạnh , hai tay cứng  ở giữa  trung,  chạm  mặt , nhưng    như  liệu quá thất lễ  .