Trong phòng thẩm vấn, Trương Liên Hoa ủ rũ, hai con ngươi đục ngầu chuyển động xung quanh, trong mắt lộ  vài phần mờ ám.
Một tiếng “phịch” nặng nề, đồng chí cảnh sát phụ trách thẩm vấn gõ mạnh xuống bàn: “Rốt cuộc bà  khai  ?”
Trương Liên Hoa  dọa đến mức giật , cổ co , ánh mắt trợn trừng to giống như chuông đồng: “Đồn trưởng sở cảnh sát các  là con trai ,  dùng kiểu thái độ   chuyện với , cẩn thận công việc của các  đều  giữ  !”
Nữ cảnh sát trẻ tuổi  cầm giấy bút  lâu, cũng  đợi  Trương Liên Hoa khai  điều gì, vốn dĩ  cảm thấy bà  dây dưa đủ , lúc   bà   như , càng thêm tức giận đến nỗi   đều run rẩy.
“Bà  mơ cái gì? Là một kẻ buôn lậu mà thôi, sở trưởng Bùi  giam giữ bà  ,   dù bà  chịu mở miệng  , vấn đề  chúng  buộc  điều tra rõ ràng!”
“   gì để  cả.” Trương Liên Hoa sợ cảnh sát,   chẳng qua là bất chấp khó khăn hù dọa , lúc  gặp  nhà đè nén bản   sợ hãi, âm thanh bắt đầu phát run.
“Các  mau thả   ngoài, cái gì  cũng  .”
“Không ?” Sắc mặt ông cảnh sát nhiều tuổi trầm xuống,    điều gì, ánh mắt xoay chuyển, rơi về hướng bên ngoài phòng thẩm vấn.
Ánh mắt Bùi Hi Bình  sâu,   đầu,  hiệu   qua đó.
Vị cảnh sát nhiều tuổi ngay lập tức  về phía , khép hờ cửa : “Sở trưởng Bùi…”
Bùi Hi Bình mặc quần áo thường ngày, khoanh hai tay,  nghiêng  qua, thì thầm  với vị cảnh sát lớn nhiều tuổi  mặt  vài câu,  cảnh sát  nghiêm túc chờ đợi, gật đầu  , chỉ một lúc  nghiêm túc : “ hiểu , sở trưởng Bùi.”
Nhìn thấy Bùi Hi Bình gọi cảnh sát qua đó, đáy mắt Trương Liên Hoa sinh  một tia hy vọng, bà   lạnh lùng một tiếng: “Nhìn thấy ? Con trai  bảo ông  cho   .”
Nữ cảnh sát  gặp kẻ  nhiều , một  táo tợn như  là  hiếm, khuôn mặt của cô  tái nhợt  lên tiếng, ấn đường nhíu chặt .
Nếu đúng là vụ án đứa trẻ mất tích mười mấy năm về , tạm thời khó mà tìm  chứng cứ, nếu như bà lão  cắn chặt răng  khai , họ cũng  thể gắn bừa tội danh cho bà  .
Thật sự để bà  , ai bằng lòng chứ?
Vị công an nhiều tuổi  trở về bàn thẩm vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-230.html.]
Khuôn mặt ông  lạnh lùng, biểu cảm nghiêm nghị: “Biết chuyện bản    kết quả gì ?”
Trương Liên Hoa  chằm chằm đôi tay nhăn nheo,   một tiếng.
“Mặc dù là vụ án của mười mấy năm  đây, nhưng  nhà  hại vẫn  dừng  việc tìm đứa trẻ, nhật kí phá án mười mấy năm qua đều là bằng chứng, cho dù bà  , chúng  cũng  thể điều tra .”
“Thế thì các  điều tra !” Trương Liên Hoa nghiêng   ông .
“Đứa trẻ là do  sinh , nó  một  em gái sinh đôi, tình cảm giữa hai  em đều  ! Bây giờ   từ  chạy đến một con bé nhận  ,  cần thể diện  ?”
Nhớ đến cái tát của con nhóc  đánh , Trương Liên Hoa hận đến nỗi cứ cắn răng.
Thế mà bà  cắn răng nghiến lợi,   vị cảnh sát lớn tuổi lạnh lùng : “Có  con bé lỗ mãng trong miệng bà là ai ? Là  nhà của đồng chí cục cảnh sát thành phố, tuổi tác còn trẻ,   hàng nghìn cũng  hàng trăm vụ án  . Còn  cha  của cô , mặc dù đều nghỉ hưu, nhưng  đó chức vụ  nhà ở cục thành phố đều  thấp. Bà cứ  đối đầu với những  đó,  thì xem thử xem, đến lúc đó bà  cách để thu dọn tàn cục  .”
Con ngươi Trương Liên Hoa  chuyển động, ánh mắt mập mờ.
Gia đình đó  mà là   địa vị?
DTV
Cũng đúng, chỉ cần   trang phục của  nhà bọn họ cùng với cách  năng lúc đó là  rằng   gia đình nhỏ.
Làm đến nước ,  dễ nghiên cứu biểu cảm  nhỏ nhất,  bộ dạng ánh mắt Trương Liên Hoa dời dạc, vị cảnh sát lớn tuổi  rằng nên thừa thắng xông lên .
“Mang thai song sinh và thai đơn  giống , chúng   điều tra, lúc đó khi sinh  con gái thứ hai là mùa đông, quần áo bông dày  thể che bụng ,  điều…” Sắc mặt  cảnh sát nhiều tuổi rùng .
“Lúc sinh đứa trẻ xuất huyết nhiều, bà đỡ trong thôn  dám đỡ đẻ, chồng bà mượn xe ba gác đẩy bà đến bệnh viện thị trấn. Chỉ cần điều  ghi chép của bệnh viện khi đó, là sẽ    bà sinh đôi  .”
Thái dương Trương Liên Hoa  ngừng đập thình thịch.
Sắc mặt của bà    định, hai tay siết chặt với , giống như  xoắn   bàn thẩm vấn.
Khá hiệu quả, vị cảnh sát nhiều tuổi dần dần trở nên bình tĩnh và điềm đạm.