Thấy Trương Liên Hoa  giọng điệu của  lấn áp, ngay cả một câu cũng   , cô lạnh giọng : “Sau   mới , nhân lúc   , bà nhốt Tiểu Niên và Tiểu Uyển . Không những đánh mà còn la mắng, dọa nạt bọn trẻ, bắt ép chúng  những việc mà chúng  .”
“Lần đầu tiên trong đời  thấy  bà nội độc ác như bà, sự việc  như  bà còn  đến ở nhà chúng , để chúng  hiếu thuận với bà ? Tỉnh táo  ,   lấy chổi đuổi bà   là khách sáo với bà lắm .”
Giọng  của Chu Tú Tú cứng rắn rõ ràng, mỗi một câu  đều  chân thật,  úp mở, cô  một chút do dự   từng chữ từng chữ từ tận đáy lòng .
Bùi Hi Bình gặp    như , bọn trẻ gặp  bà nội như , xem như xui xẻo nhưng nhẫn nhịn chịu đựng cũng   là phong cách của hai vợ chồng họ.
“Bà còn đánh Tiểu Niên và Tiểu Uyển ?” Đôi mắt của Bùi Hi Bình chợt lóe lên sắt lạnh  khi  những lời   của Chu Tú Tú.
Anh trầm giọng, trong mắt hiện lên tức giận, môi mỏng mím  thành một đường thẳng, góc hàm  của  căng chặt.
Trương Liên Hoa  khí thế của   cho giật , bất giác lùi về  một bước.
Bị bầu  khí lạnh lẽo bao trùm lấy, bà  vội nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt  chằm chằm: “Đánh một đứa trẻ thì  ? Có đứa trẻ nào mà   đánh chứ?”
Hai tay Bùi Hi Bình nắm chặt thành nắm đấm.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển là bảo bối trân quý của họ, bọn trẻ cư xử lễ phép  hiểu chuyện, từ  đến nay  hề đòi hỏi một cách vô lý.
Trước , Bùi Hi Bình cho rằng Chu Tú Tú  dạy dỗ chúng , nhưng    mới ý thức , chúng như  là do từ nhỏ đến khi trưởng thành  trải qua  ít cực khổ,  cho chúng  dám , chỉ  thể âm thầm chịu đựng  hành hạ.
Cho dù là  ruột của bọn trẻ  Trương Liên Hoa, thì những tổn thương mà họ gây  đối với bọn trẻ đều  thể xem nhẹ, nếu Chu Tú Tú  đến đây,   chăm sóc chúng, e rằng  bây giờ   thể  thấy những đứa con đáng yêu của .
“Các  đến sở cảnh sát  .” Yết hầu của Bùi Hi Bình chuyển động lên xuống, giọng  phát , chỉ dùng một câu với âm điệu trầm tĩnh đối với một vài gương mặt quen thuộc.
Mọi   khi  câu  , lập tức phối hợp gật đầu, đưa  nhà của họ rời  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-227.html.]
Sự việc  đến mức , còn cái gì mà họ   hiểu nữa chứ? Chính là một   già đối đãi vô cùng cay nghiệt với gia đình con trai, thấy lợi ích  mắt lập tức  chiếm tiện nghi về phía . Người đời thường   đời  gì sánh bằng cha , nhưng mà  vài  ngay cả  cha,   cũng  xứng.
“Đừng !” Trương Liên Hoa thấy   dần tản , lập tức lên tiếng, nhưng    gì  lời bà  chứ, chỉ trong chốc lát những công nhân, viên chức trong khu dân cư đều  hết để  bà  là  duy nhất đối mặt với đôi vợ chồng trẻ.
Áp suất  khí xung quanh Bùi Hi Bình quá thấp,  cho bầu  khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn.
“ luôn cảm thấy kỳ quái, năm đó  còn nhỏ như ,  bà  nhẫn tâm nhốt  ở trong nhà củi chứ?”
“Kêu trời trời  , gọi đất đất  thấu, trong nhà củi  tối   thoáng gió, khắp  nơi đều là cuốc  ruộng.”
“ ở trong đó quấy  đến nỗi cổ họng nóng rát tựa như sắp vỡ  bà mới đem   ngoài. Nhân lúc cha   ở nhà, bà lấy gậy đánh  như  đòi mạng, đánh đến nỗi  nghĩ rằng bản   sẽ c.h.ế.t thì bà mới nguôi giận.”
Nhịp tim của Trương Liên Hoa như ngừng đập,  mặt lộ  vẻ khó tinh“Anh…     quên hết  ?”
Bùi Hi Bình  nhớ   bộ.
Những ám ảnh tâm lí  như một cái gai  đè nén trong lòng, một khi  phóng thích  sẽ giống như một mãnh thú giận dữ  một đại thủy triều cuồn cuộn nuốt chửng .
“Lúc  là , bây giờ là các con của .” Bùi Hi Bình hít một  thật sâu, kiềm chế cảm xúc của bản ,  sắc bén hỏi: “Trương Liên Hoa, rốt cuộc    là con của bà ?”
Thân thể Trương Liên Hoa run rẩy một trận, ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung, nghiến răng : “Anh   con của  thì là con của ai hả! Đó   là cách nuôi dạy con ở trong thôn ? Người đời , thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi,   như    để      ,  con hiếu thảo ?”
“Hơn nữa,  đánh  thì như thế nào? Đánh  mạnh một chút là để rèn luyện   tiền đồ lớn   ? Là do   khổ, nuôi  lớn như , thế mà  chỉ dựa  một vài ký ức  xem  như   quen !”
Chu Tú Tú   tuổi thơ của Bùi Hi Bình   những ký ức đau buồn như ,    những lời  xong, trái tim cô đau thắt . Ngay lúc  những lời biện hộ vô liêm sỉ của Trương Liên Hoa, cô tức giận đến nỗi chỉ  lấy một cái gì đó đập c.h.ế.t bà .
DTV