Bùi Hi Bình  ở góc tường, ánh mắt trầm tĩnh hướng về một nơi cách đó  xa.
Trương Liên Hoa xách trong tay túi lớn túi nhỏ hành lý, thậm chí  eo còn buộc một cái túi, bà    vội, bước chân loạng choạng,  tự chủ  mà lảo đảo, ngay khi cố định   thể, ánh mắt bà  liếc  Bùi Hi Bình một lượt  đó di chuyển đến  đồng chí nữ đang  bên cạnh.
“Đồng chí, cô cũng sống ở khu dân cư  , chắc là  nhà của một đồng chí cảnh sát ở đồn  ?”
“Bà là?”
“ là  của sở trưởng Bùi!” Trương Liên Hoa miệng  toe toét, ưỡn n.g.ự.c tự hào : “Sở trưởng Bùi của các   bảo  dọn đến đây sống, về  chính là để cho con dâu chăm sóc ! Hơn nữa cuộc đời của  trôi qua  dễ dàng gì, cha của nó qua đời từ  sớm, cả bốn đứa con đều do một tay  chăm sóc, nuôi nấng...”
“Sao bà  đến đây?” Bùi Hi Bình  qua, giọng  lạnh nhạt ngắt lời bà .
Nữ đồng chí  Trương Liên Hoa ngăn  mặt đầy ý : “Sở trưởng Bùi,  của  cũng dọn đến sống ở đây ? Như  thì  quá, thức ăn trong nhà ăn  chút nhạt, chắc chắn cô  thể dùng quen miệng.”
“Cô hiểu lầm .” Ánh mắt Bùi Hi Bình nhàn nhạt  cô , ngoảnh đầu  với Trương Liên Hoa: “   đến đồn cảnh sát, Tú Tú   ngoài liên lạc phía bên nhà trẻ,   thời gian tiếp đãi khách.”
“Người trong nhà với , tiếp đãi cái gì hả?” Trương Liên Hoa  liếc mắt  , cũng  kêu  giúp đỡ, bà  xách hành lý  theo hướng Bùi Hi Bình  .
Đó cắc hẳn chính là nhà của nó .
  ngờ đến, bà     mấy bước, Chu Tú Tú từ trong nhà  .
Chu Tú Tú đóng cửa, ánh mắt quét bà  một lượt: “Sao bà  đến đây, chúng  đều   ngoài, xin bà về cho.”
Chu Tú Tú  giọng  sắc bén của Trương Liên Hoa đánh thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-225.html.]
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để  quần áo, hai tay bưng nước lên vệ sinh cá nhân một trận,  đó trực tiếp   ngoài đóng chặt cửa .
Trương Liên Hoa vẫn mang nụ   môi, nhưng khi  thấy thái độ cự tuyệt cùng với dáng vẻ xa cách ngàn dặm của Chu Tú Tú, lập tức nhướng mày: “Thế  là thế nào? Người già như  từ xa đến đây, các  ngay cả mời   uống  cũng   ?”
Giọng  của bà   to  rõ, đầy nội lực, âm lượng    hề giảm, cả khu dân cư đều vang giọng  của bà . Không lâu ,   đều thức dậy, chuẩn   , một  gia đình công nhân viên chức đưa con của họ cùng   ngoài,  thấy Trương Liên Hoa náo loạn thành như , họ  lượt xúm  vây xem.
Thấy nhiều  đến, Trương Liên Hoa như  chỗ để phát huy, bà  ném túi xách và hành lý xuống đất, ngạo mạn bước đến  mặt của Bùi Hi Bình: “Hi Bình, con cũng  điều kiện ở trong thôn như nào , bây giờ   thể sống qua ngày ở đó nữa, mới vội tới đây nhờ vả con,  gì sai ? Con từ nhỏ là do một tay  nuôi lớn, tính cách của con   rõ,  quan tâm đến  trong nhà! Là vợ con đúng ? Cô   cho con về quê thăm ,    ?”
Bùi Hi Bình  mặt  lộ biểu cảm gì: “Ý của Tú Tú chính là ý của .”
Mọi  đều   gì, chỉ im lặng mà  một bên xem tình hình  tiến triển như thế nào.
Ai mà   sở trưởng Bùi,   mới  nhậm chức  đối với vợ  ,   ngày mà  đến  thủ tục,  ít nữ cảnh sát trẻ tuổi đều   quen với .  vài ba lời mà  tự giới thiệu bản   chính là giới thiệu về tình về tình hình gia đình,  một  vợ, hai đứa con, cả gia đình gồm bốn !
Sau ,      là  nông thôn, vì  phát triển  trong quân đội   nhiều đóng góp nên  khi chuyển ngành   phân phó đến đây,   ai cũng đồn đoán cô vợ nhà quê của    thể diện, nhất định là loại    văn hóa.
DTV
  nghĩ đến, vợ của sở trưởng Bùi  những xinh  mà cách  chuyện cũng  dễ ,   toát lên khí chất của một  trí thức, hai vợ chồng đúng chuẩn trai tài gái sắc, xứng đôi  lứa.
Bời vì  đó phán xét lung tung, họ   bẽ mặt vô  , nên     đều  dám tùy tiện mà đưa  phán xét.
Chung quy thì sở trưởng Bùi với vợ đều là  ,  giống hạng  ăn cháo đá bát.
Tuy nhiên   vẫn im lặng và giữ thái độ trung lập, Trương Liên Hoa  bắt đầu hùng hổ dọa : “Hi Bình, hôm nay  con  sống ở đây,   dọn đến đây ở cùng với các ! Vợ của con  đồng ý,  thì  sẽ  tìm lãnh đạo của các , xem xem lãnh đạo  xử lý việc  !”
Trương Liên Hoa từng  , những   việc ở các đơn vị trong thành phố sợ nhất là lãnh đạo, một khi  cẩn thận, lãnh đạo sẽ đến giáo huấn một trận, bắt bọn họ chịu phạt, tương lai của họ xem như chấm hết.