Lúc Lữ Tuyết Khiết và Lý Lan  lấy chén đũa, Tăng Tương  phòng của Trần Thục Nhã một chuyến.
Từ lâu căn phòng    ai ở, nhưng bài trí trong phòng  giống y như  khi Trần Thục Nhã rời .
Tăng Tương cầm lấy bức ảnh chụp  bàn.
Đó là một bức ảnh trắng đen, Trần Thục Nhã mắt ngọc mày ngài, cả  tràn đầy thần thái. Lúc cô   rộ lên, ánh mắt hiện lên vẻ ngoan cường, cũng  cả đoan chính và kiêu ngạo, khiến cho   bất giác  thu hút.
Từ nhỏ, Tăng Tương và Trần Thục Nhã là hai  bạn . Trước , hai  cùng   học, lúc tan học cũng là hai  cùng về,  đôi khi là đến nhà họ Tăng ăn cơm, cũng  lúc là đến nhà họ Trần. Hai  là bạn  chơi từ nhỏ, là chị em  nhất, cả hai  bao giờ hết chuyện để .
Một ngày  khi Trần Thục Nhã xuống nông thôn  thanh niên trí thức, Tăng Tương  đỏ cả mắt, cô  lo bạn  ở nông thôn chịu vất vả. Không ngờ đến Trần Thục Nhã nâng cao cằm,  với cô  bằng một giọng chắc nịch rằng, trong chuyến  , cô   xây dựng nông thôn. Không   thành tích thì kiên quyết  trở về thành phố.
Tăng Tương tin rằng với năng lực của cô , dù  ở nơi nào, cô cũng sẽ  một mảnh trời riêng. Cô  lẳng lặng chờ, chờ ngày bạn  trở về, thế nhưng chỉ chờ  tin Trần Thục Nhã  bắt bỏ tù.
Cho tới bây giờ, Tăng Tương vẫn   cách nào tiếp nhận  rằng Trần Thục Nhã   còn ở nhân thế.
“Bạn của Thục Nhã ở thôn Thứu Sơn , con bé là một thanh niên trí thức  ưu tú.m, dù ở nơi nào cũng   hoan nghênh. Mặc dù   con bé lạc lối, nhưng con hãy tin tưởng, trong đó nhất định  nguyên do. Hai chúng    sự thật  ,  với cha của con bé chỉ  thể tin tưởng nó.”
Nước mắt của Tăng Tương rốt cuộc  kìm   mà trào .
Mắt cô  đỏ hoe, nắm tay Lý Lan: “Mẹ nuôi ơi,  con  thể nghĩ thông suốt thì thật  quá.”
Lữ Tuyết Khiết cũng xúc động, đều là   , bà đương nhiên hiểu bạn  cảm thấy như thế nào. Lúc tin Trần Thục Nhã kết hôn  truyền đến, Trần Hữu Khánh và Lý Lan  tức giận, cắt đứt quan hệ với cô. Tới lúc Trần Thục Nhã  bắt, từng cú đả kích nối gót tới, bọn họ  lo lắng, sợ hai  già  qua .
Không nghĩ tới, thế nhưng bọn họ  thể buông xuống.
Lúc , khóe miệng Lý Lan mang theo ý , nhưng trong mắt vẫn còn vài giọt lệ đọng .  dù như thế nào, vẻ mặt   cho Lữ Tuyết Khiết , bà  vẫn luôn tự hào về Trần Thục Nhã.
DTV
“Mẹ nuôi ơi,   bạn của Thục Nhã ở thôn Thứu Sơn?” Trực giác  cho Tăng Tương , là   giúp bọn họ vượt qua đau khổ và giày vò.
Lý Lan gật đầu, giới thiệu Chu Tú Tú.
Lữ Tuyết Khiết  Lý Lan , chỉ cảm thấy đó là một đứa nhỏ tri kỷ chu đáo, trong mắt  hiện lên chút cảm kích.
 mà bà  nghĩ tới, ngay  đó, Lý Lan còn   một tin tức kinh  khác.
“Chồng của Tú Tú tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Là bộ đội chuyển nghề, bây giờ là sở trưởng đồn công an.  và ông Trần  gặp  cảm thấy    quen thuộc.” Lý Lan nắm tay Lữ Tuyết Khiết,  bằng giọng nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-224.html.]
“Chúng  cảm thấy bộ dáng của của    giống Tương Tương.”
Bà  mấy lời , giọng điệu  trịnh trọng, ngay khi bà   xong, một tiếng “choang” vang lên từ phía bàn ăn.
Ly rượu của Tăng Kim Sinh rơi xuống, vỡ tan  mặt đất.
Ông hốt hoảng cúi xuống, tay run lẩy bẩy.
Lữ Tuyết Khiết gần như  thể bình tĩnh  nữa, khóe miệng nở nụ  gượng gạo: “Lý Lan, đây   là chuyện đùa.”
Một lúc lâu , họ  thấy Trần Hữu Khánh  chuyện.
“Ông Tăng , còn  Tuyết Khiết nữa,  và Lý Lan nghi ngờ  trẻ tuổi   thể là  ruột của Tương Tương.”
Cơn hoảng loạn  thể giải thích   kéo tới, Tăng Tương mau chóng chạy đến  mặt Trần Hữu Khánh: “Anh trai của con…  trai của con giờ đang ở  ?”
Bùi Hi Bình  ngủ ngon.
Bên trong giống như  một sức mạnh vô hình, khiến cho  trắng đêm miên man.
Đêm nay,    ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, nhưng khi cảm thấy  thở đều đặn của  bên cạnh, lông mày  dần dần giãn .
May mắn , cô ngủ  say.
Sắc trời càng ngày càng sáng, mặt trời treo  ngọn cây, Bùi Hi Bình xoa huyệt Thái Dương, bước xuống  giường.
Lúc , một cấp  chạy tới, đập cửa rầm rầm.
Bùi Hi Bình  mở của, đối phương ghé  tai   vài câu.
Sắc mặt  trở nên lạnh lùng.
Một tiếng vang từ bên ngoài vọng .
“Hi Bình ơi,  thu dọn hành lý, mau dọn cho  cái phòng,    một nhà chúng  sống cùng !”