“Sao   rõ  như ?”
“Cháu của   ở đồn công an, nó  các đồng chí  tin phục vị sở trưởng mới nhậm chức !”
Cuối cùng  ai lên tiếng,   trơ mắt mà  hai vợ chồng dọn đồ  ngoài, nở mày nở mặt mà  khỏi nhà máy thịt
Một màn     Tiêu Tiểu Phượng  thấy.
DTV
Cô  cào cửa sổ,  chiếc xe tải chở Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú càng  càng xa, đôi mắt dần ảm đạm.
“Tiểu Phượng, tại  ngày nào con cũng về nhà ăn cơm trưa ? Người khác chỉ ăn ở căn tin trong trường, còn con thì chạy xe đạp trở về cũng   cho đặc biệt. Không khéo        .”
Vương Húc Phương chuẩn  cơm trưa xong,  đến bên cạnh Tiêu Tiểu Phượng.
Tiêu Tiểu Phượng cắn môi: “Mẹ,   con còn  thể gặp  Hi Bình nữa ?”
Vương Húc Phương bật : “Còn nhớ thương   ? Mẹ  kêu  đến canh chừng ở thôn bọn họ . Nhiều nhất là một hai ngày nữa, bà lão  sẽ đến thị trấn gây phiền toái cho bọn họ, đến lúc đó họ đừng  mà mong  sống !”
Ngày đầu tiên chuyển nhà, Chu Tú Tú định sửa sang  căn nhà mới của bọn họ.
Đây là một căn nhà ba phòng ngủ, ánh sáng  ,  hơn về  mặt so với nhà cũ của bọn họ. Hết năm nay Tiểu Niên và Tiểu Uyển lên bốn, Chu Tú Tú quyết định sắp xếp cho bọn họ một cái phòng nhỏ, để hai  em cùng ở chung.
Hai vợ chồng bàn bạc, quyết định sẽ liên hệ với thợ mộc đặt  một chiếc giường tầng cho hai con. Nghĩ đến dáng vẻ  kinh ngạc  vui mừng của hai đứa nhỏ, Chu Tú Tú thế nhưng  vui vẻ .
Vừa mới dọn nhà xong, cô bắt đầu liên lạc với các nhà trẻ.
Chọn nhà trẻ cũng cần  kiến thức. Vị trí  thể cách bọn họ quá xa, thức ăn    vấn đề, giáo viên trong nhà trẻ cũng cần  cân nhắc.
Chu Tú Tú cầm danh sách các nhà trẻ,  xem xung quanh. Sàng lọc từng cái một, cũng may là tìm  một cái nhà trẻ ưng ý.
Chờ đến khi  sắp xếp  thứ xong, bọn họ định mang đứa nhỏ về nhà , để cho bọn họ thích ứng vài ngày  mới đưa chúng đến môi trường mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-223.html.]
Chuyện  mắt cần lo lắng là khi nào thì cô mới  thể  khách sạn nhận việc.
Mặc dù Chu Tú Tú và Trần Hữu Khánh  hẹn rằng một tuần  sẽ nhận chức, nhưng cô lo thời gian càng kéo dài càng  phù hợp, nên cô cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Chỉ là cô  , bây giờ, hai vợ chồng Trần Hữu Khánh và Lý Lan  hề quan tâm đến vấn đề  .
Hiện tại, bọn họ đang quan tâm đến  thế của Bùi Hi Bình.
Trần Hữu Khánh uống  đậm hết cốc  đến cốc khác. Qua hồi lâu,  với vợ: “Hay là cứ  chuyện  cho Kim Sinh , dù cho như thế nào thì bọn họ cũng  quyền   rõ tình hình.”
Lý Lan nhíu mày: “ ông  suy nghĩ cho rõ ràng,    cha ,  chị và em gái. Nếu   thực sự   con của gia đình , chẳng lẽ qua thời gian dài như   chẳng ai phát hiện chút dấu vết nào ?”
Trần Hữu Khánh trầm ngâm một lát: “Lý Lan, chúng  cũng là   cha  . Mất  con cái khó chịu tới bao nhiêu, chúng  là  hiểu rõ nhất. Mấy năm nay, tuy rằng Kim Sinh và vợ ông   ít nhắc tới, nhưng bọn họ thường xuyên thất thần.”
“ nghĩ trong lòng bọn họ cũng chẳng dễ chịu gì, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Coi như để bọn họ thử xem, nếu thực sự   thì cũng để bọn họ c.h.ế.t tâm.”
Lý Lan cụp mắt xuống, nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên  rõ ràng. Không  bà nghĩ đến cái gì, sống mũi chua xót, bi thương  gợi lên: “Nếu Thục Nhã của chúng  còn sống thì  ,  như    vẻ  , nhưng nếu cả nhà bốn  bọn họ đoàn tụ thì chúng   trở thành  đáng thương.”
Trần Hữu Khánh thở dài một , ôm vợ  trong lòng ngực: “Thục Nhã là đứa nhỏ  bụng, nếu con bé còn sống, cũng sẽ quyết định giống chúng .”
Buổi tối, Trần Hữu Khánh hẹn  nhà họ Tăng đến nhà tụ tập.
Từ khi Trần Thục Nhã qua đời, đây là  đầu tiên bọn họ gặp mặt .
Tăng Kim Sinh và Lữ Tuyết Khiết đưa Tăng Tương đến, trong tay cầm theo chút hoa quả.
Lý Lan vội vàng nhận lấy: “Mọi   với  như , đến thì cứ đến, mang theo quà cáp  gì!”
“Nên mà, nên mà.” Lữ Tuyết Khiết .
Một bàn đồ ăn ngon   chuẩn  xong,  mặt mỗi  Trần Hữu Khánh và Tăng Kim Sinh đặt một ly rượu. Chưa bắt đầu dùng bữa, hai  họ  uống .