Thôn Thứu Sơn mấy ngày nay yên tĩnh đến lạ thường.
Người dân trong làng  hề  gì. Ngô Đại Muội  chết, thanh niên trí thức Trần cũng  bắn. Trong phút chốc,   cảm thấy cả thôn đều ảm đạm.
Bọn họ   Đổng Hòa Bình   thả   , cũng   liệu     trở về. Tóm , chỉ cần  ngang ngôi nhà   bọn họ từng ở,   đều trở nên cứng ngắc, kẹp chặt cánh tay, vội vã chạy khỏi nơi xui xẻo .
Trương Liên Hoa cũng  nghĩ rằng  chuyện xảy  đột ngột như . Bà  đắc chí, gặp    lập tức  nhà  chính là mảnh đất may mắn. Nếu , tại  Đổng Hòa Bình  rời   gặp xui xẻo?
“Mẹ,  đừng  nữa    ?” Bùi Nhị Xuân nén giận .
“Đại Phi đều  thấy, bây giờ thằng bé hiểu chuyện ,  thấy mấy chuyện   khó chịu  ?”
DTV
Trương Liên Hoa nhổ một ngụm nước miếng: “Có cái gì mà khó chịu? Mẹ thấy con mới là  khó chịu! Trong đầu còn nhớ thương Đổng Hòa Bình chứ gì? Mẹ thấy con  thể sống thiếu đàn ông,  chuyện đều thành như thế  còn nhớ tới  .”
Lúc Trương Liên Hoa mắng chửi , xương gò má của bà  hướng lên , một bên miệng ngậm , khuôn mặt vốn  khó coi càng khó coi hơn. Vẻ mặt Bùi Nhị Xuân  bà  chọc tức đến mức  đổi: “Mẹ  thể  đạo lý một chút   ?”
“Mẹ   đạo lý,  con cứ  mà  đạo lý với  .” Trương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng: “Con  đưa tới cửa thì cứ đưa , nhưng Đại Phi mang họ Bùi,  thể  đổi.”
Bùi Nhị Xuân cắn răng, mặt vô cảm mà  bà ,    lời nào. Ngược , Bùi Đại Phi túm chặt góc áo của , nhỏ giọng : “Mẹ ơi, con mệt,  dẫn con  ngủ trưa .”
Bùi Nhị Xuân dẫn đứa nhỏ  về phòng ngủ.
Mấy ngày nay, đứa nhỏ gầy  nhiều, tinh thần nghịch ngợm ngày xưa cũng  còn nữa. Trước , Bùi Nhị Xuân chỉ ngóng trông ngày con   thể ngoan ngoãn một chút.  khi ngày  đến, chị   cảm thấy đau lòng.
Rốt cuộc là  đả kích và thương tổn lớn đến mức nào mới biến thành như bây giờ?
Chị   ly hôn với Đổng Hòa Bình, cũng  định  đầu .  trẻ con vô tội, việc  đến nước , chẳng lẽ   là nên quan tâm đến cảm nhận của Đại Phi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-221.html.]
Trương Liên Hoa thì ngược , cả ngày chỉ   những lời khó , miệng bà   ghiền, nhưng bà   nghĩ tới đứa nhỏ ?
Bùi Nhị Xuân nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Bùi Đại Phi, sắc mặt trầm xuống.
Chị  càng ngày càng thất vọng về Trương Liên Hoa.
Ở trong buồng, Bùi Nhị Xuân  sớm trở nên lạnh tâm với Trương Liên Hoa, nhưng bà  vẫn thản nhiên  .
Lúc , bà ga ôm một chậu quần áo  tới dòng suối nhỏ để giặt,   mấy  phụ nữ quấn lấy.
“Thím Trương, chẳng  đứa con  của thím   c.h.ế.t ? Sao    trở về thôn thăm thím? Nghe   trẻ tuổi bây giờ  dễ quên gốc gác, khi  thành phố thì thật sự cho rằng  là  thành phố. Không     quan tâm đến thím nữa đấy chứ?”
“Một tay phân một tay nước tiểu nuôi đứa nhỏ lớn lên, khó  mà , còn chẳng  là để   chăm sóc  lúc lâm chung ? Thím Trương, đứa con  của thím thật bất hiếu. Nếu   ở trong thôn, mỗi  một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm c.h.ế.t  .”
Trương Liên Hoa ưa sĩ diện, từ khi Chu Tú Tú   mấy chuyện phiền phức,   trong thôn đều đ.â.m chọt  lưng bà . Thấy đứa con còn sống, cứ tưởng bao nhiêu   sắp nịnh bợ bà . Ai ngờ  thằng con đó dù sống  c.h.ế.t cũng chẳng  gì khác !
Đương nhiên Trương Liên Hoa sẽ  để   chê  ,  lạnh một tiếng: “Các cô thì  cái gì? Con trai   quan tâm đến ,   trở về còn mang theo  ít sữa mạch nha với thực phẩm dinh dưỡng bổ cho  thể. Kêu  ăn hết thì  cho nó !”
“Đừng khoe khoang nữa! Nghe  những thứ đó đều là mua cho Đại Phi! Đứa con của thím  hề quan tâm đến thím!”
Sắc mặt Trương Liên Hoa cứng đờ: “Đều là do Chu Tú Tú  thủ thỉ bên gối,  cho nó trở về. Có điều con của  cũng   là cái loại đàn ông vô dụng chỉ  lời vợ, nó đối xử với   .”
Có  : “Con dâu châm ngòi ly gián, thím   chồng chẳng lẽ cứ nhẫn nhịn? Không để cho cô  ăn hai cái tát, cô  còn    rốt cuộc nặng mấy cân mấy lượng.”
“Nghe  con trai của bà là sở trưởng đồn công an ở trấn , đơn vị phân cho   một căn nhà lớn, một nhà bốn  ở còn rộng rãi. Nếu  là thím thì  sớm thu dọn hành lý chuyển lên thị trấn  trực tiếp sống với bọn họ.”