“ là   chuyện gì  thể gạt  .” Chu Tú Tú  : “Cô hỏi nấu đồ ăn ở nhà như thế nào, em đành   nhỏ thôi. Nếu để  khác học , chút việc còn sót  trong nhà của em đều   cướp .”
Bùi Hi Bình , nhéo chóp mũi của cô,   gì nữa. Cô nâng cằm lên và  chằm chằm khuôn mặt  với ánh mắt sáng rực.
Qua hồi lâu, Bùi Hi Bình đột nhiên cau mày, nhẹ nhàng đè n.g.ự.c .
“Làm  ?” Chu Tú Tú vội vàng hỏi: “Có   nhớ tới cái gì  ,    thoải mái?”
Gần đây Bùi Hi Bình thường xuyên nhớ  kí ức trong quá khứ, những đoạn ngắn vụn vặt đan   , dần trở nên đầy đủ.   khi thực sự nhớ ,  mới nhận  rằng những ký ức   mà  trăm phương ngàn kế  tìm  cũng chẳng  ý nghĩa gì.
Có điều nó là một ít chuyện cũ khó chịu mà thôi.
Bây giờ, tất cả những gì  quan tâm là   mắt.
“Không  việc gì, từ nhỏ tới lớn đều là như ,  đôi khi tim đột nhiên đập nhanh, nhưng  mau sẽ  thôi.” Bùi Hi Bình  : “Không cần lo lắng.”
Tiết trời lúc  nhè nhẹ man mát, Chu Tú Tú lạnh run cả , Bùi Hi Bình ôm cả hai tay của cô, hai  rảo bước về nhà.
Mà đúng lúc , cuối phố  một nhóm  vây quanh một nữ đồng chí.
“Đồng chí, cô   chứ? Ngã nặng đến như thế .”
“Làm   xe đạp mà  ngã thành như  nha? Có    va chạm với xe giao thông công cộng ?”
Từng lời  quan tâm truyền đến, một nữ đồng chí xoa cẳng chân của ,  lên: “  .”
Cho đến khi cô   dậy,   mới  vẻ ngoài của cô   đến bao nhiêu. Một đôi mắt sáng, lông mi dài và dày, thoạt  là diện mạo dịu dàng, lông mày đậm càng  cô  tăng thêm phần  khí.
Cẳng chân của Tăng Tương chảy đầy máu, nhưng cô  vẫn lễ phép  cảm ơn với  . Có  hỏi: “Cô   ? Nếu  chúng  đưa cô đến bệnh viện nhé?”
“Không cần ,   đến viện nhỏ phía .” Tăng Tương  lắc đầu, chỉ nơi cách đó  xa.
Ở trong nhà, Trần Hữu Khánh và Lý Lan đang thảo luận xem  nên  chuyện của Bùi Hi Bình cho bạn cũ  , trong lòng cảm thấy  băn khoăn.
Đang lúc cả hai  quyết định  thì “cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Lan chạy  mở cửa, Trần Hữu Khánh nâng chung  lên, cẩn thận nếm. Tuy rằng hy vọng  thất vọng là cảm giác  khó chịu, nhưng đặt    cảnh  khác, nếu ông là Tăng Kim Sinh, dù cho hy vọng  xa vời bao nhiêu, ông cũng  thử xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-220.html.]
“Tương Tương, tại  con  ngã thành như ?” Bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của Lý Lan.
Trần Hữu Khánh vội vàng  lên,   ngoài.
Tăng Tương là con gái của Tăng Kim Sinh. Từ khi Trần Thục Nhã , đứa nhỏ  thường xuyên đến gặp bọn họ, thậm chí là kết nghĩa con nuôi.
Bây giờ khắp chân của đứa nhỏ  đều là máu. Trần Hữu Khánh cũng sốt ruột, cũng may trong nhà  sẵn một ít thuốc khử trùng và băng gạc, hai  lập tức xử lý miệng vết thương giúp cô .
Tăng Tương chịu đựng đau đớn,  mặt   biểu cảm gì, chỉ là nhắm chặt mắt , khỏi để cho bọn họ lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của cô , Lý Lan sửng sốt.
DTV
Đây là một đứa trẻ  thích , cô  luôn nở nụ   môi.
 dù ,   gặp qua Bùi Hi Bình vẻ mặt lãnh đạm, bà luôn cảm thấy hai  họ giống .
Mà bây giờ, Tăng Tương vì nhịn đau, khuôn mặt trở nên vô cảm, hai  bọn họ dù là ngũ quan  hình dáng, thậm chí cả khí chất tỏa  từ   cũng giống  như đúc.
Lý Lan liếc mắt  Trần Hữu Khánh, thấy ông cũng giật   kém, bà liền hiểu.
Chắc ông  cũng nghĩ tới điều .
Lý Lan là  tình cảm, nhưng Trần Hữu Khánh là  lý trí, những lời tạm thời  thể  thì ông  đề cập tới.
“ , Tương Tương,  con  đột nhiên ngã thành như ?” Vẻ mặt Trần Hữu Khánh hòa ái.
“Vừa  con cảm thấy ở sâu bên trong  sức mạnh nào đó, khiến cháu chạy nhanh về phía ,  thể là  xa hơn một chút, tìm  trai của con.” Tăng Tương nghĩ ngợi,  ngượng ngùng  rộ lên: “Từ nhỏ đến lớn con đều  cảm giác như , nhưng con  bao giờ dám  với cha . Hai  cũng  mà,  thể nhắc tới chuyện  với bọn họ, nhắc tới họ sẽ .”
Tăng Tương   xong, cũng cảm thấy bản   chút buồn .  lúc cô  giơ khóe môi lên, đáy mắt   vài phần buồn bã.
Mà lúc ,  những lời  của cô , Trần Hữu Khánh và Lý Lan đều ngây ngẩn cả .
Sức mạnh ở sâu bên trong…
Chẳng lẽ   lúc Bùi Hi Bình rời ,   và con bé  lướt qua ?