Biết  cô sắp từ chức, đương nhiên Tiêu Kiến Tân là  vui sướng nhất, ông    bên nhân sự báo tin   lập tức sắp xếp để cô  duyệt đơn càng sớm càng .
Đối với ông , tiễn Chu Tú Tú  khó khăn như mời một pho tượng Phật .
Bây giờ  thứ   đổi, đương nhiên ông   vui vẻ.
Nhìn thấy Tiêu Kiến Tân hạnh phúc đến như , Vương Húc Phương  khỏi cảm thấy buồn .
Phải  rằng lúc  bà  còn nhầm tưởng rằng ông   quan hệ nam nữ bất chính với Chu Tú Tú,  ngờ là bà   suy nghĩ quá nhiều .
Khuôn mặt Vương Húc Phương nở một nụ  đầy vui mừng, ngay cả khi  việc nhà bà  cũng nhiệt tình hơn.
 lúc bà  đang lấy khăn lau mặt đất cho sạch sẽ, bà thấy dáng vẻ thất thần của Tiêu Tiểu Phượng.
“Tiểu Phượng, con   ?” Vương Húc Phương đặt khăn lau ở bên và  xuống cạnh con gái.
Từ  khi Tiêu Tiểu Phượng  trường  việc, tinh thần  trở nên  hơn  nhiều.  đứa nhỏ  thích để tâm  chuyện vụn vặt, thời gian ở cùng với  yêu   lâu, cả ngày nhớ thương Bùi Hi Bình.
Bùi Hi Bình  chỗ nào ? Có vợ  con , kể cả khi bây giờ  ly hôn với Chu Tú Tú thì cũng  xứng với con gái của ! Vương Húc Phương tức giận, nhưng khi bà    xong, Tiêu Tiểu Phượng  bắt đầu nức nở thút thít.
“Mẹ,  thì  cái gì?” Tiêu Tiểu Phượng lau nước mắt, tủi  : “Chu Tú Tú cướp   Hi Bình,  hại nhà chúng  gà bay chó sủa, còn  con  thất nghiệp. Công việc  của con chỉ là tạm thời, cũng   khi nào thì mới  thể chuyển sang chính thức. Nếu   bởi vì cô , con  cần  chịu oan ức ?”
Tiêu Tiểu Phượng lớn lên trong lòng bàn tay của cha , cô  liên tục  tâng bốc trong nhà máy thịt.  từ khi  trường, bởi vì bản  chỉ là nhân viên tạm thời, cô  thường  nhân viên chính thức sai sử  việc, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Vương Húc Phương  thấy dáng vẻ  sướt mướt của con gái,  khỏi  mềm lòng.
“Con  như thế nào mới  lòng?” Bà  giận dữ .
Tiêu Tiểu Phượng cắn môi: “Anh Hi Bình  sở trưởng đồn công an, về    còn  thể tiến xa hơn nữa. Chu Tú Tú giờ  lên thành phố, mức lương cũng cao hơn ở đơn vị của con. Đến lúc đó bọn họ sống trong ngôi nhà lớn, hai đứa con cũng gửi đến ở một nhà trẻ  hơn. Giống như cha  , cuộc sống  hơn chúng  nhiều!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-218.html.]
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của con gái, Vương Húc Phương dở  dở .
Một lúc lâu , bà  : “Ai  ? Con   Chu Tú Tú còn  một   chồng ? Mẹ  hỏi thăm , đó là bà lão nổi tiếng đê tiện, xảo quyệt ở thôn Thứu Sơn. Chỉ cần bà  còn sống, Chu Tú Tú còn  trái ngọt để ăn ? Đến lúc đó, bà già  sẽ sống với họ ở nhà mới, đừng  ngày lành,  cam đoan cả nhà bọn họ sẽ sống  yên!”
Tiêu Tiểu Phượng ngẩng mặt lên, vẫn là vẻ mặt cam chịu.
Vương Húc Phương bất đắc dĩ : “Như  ,  sẽ tìm cách tung tin đồn trong thôn bọn họ. Cả nhà bọn họ sẽ sớm chuyển  căn nhà mà đồn công an bố trí, chỉ cần   bà già   sống với bọn họ, con hứa với  sẽ kết hôn với Tiểu Trương  ?”
“Được.” Tiêu Tiểu Phượng thản nhiên đáp ứng.
Trương Tuấn  nhiều  đề cập với Tiêu Tiểu Phượng về việc kết hôn, nhưng cô  tùy hứng, cũng   trân trọng, lúc thì ghét bỏ cái , lúc thì ghét bỏ cái , chậm chạp  chịu chấp nhận  .
 trong mắt Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương,  thanh niên   đủ  .
Vì , Vương Húc Phương quyết định sẽ giúp Tiêu Tiểu Phượng một  nữa.
Chỉ cần đứa nhỏ hết hy vọng,  còn nhớ thương Bùi Hi Bình, đến lúc bắt đầu , hai vợ chồng già cũng  thể yên tâm.
Gần đây Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình  bận rộn.
Một là cần chuyển nhà, hai là cần tìm nhà trẻ cho Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Có  nhiều nhà trẻ trong thị trấn, một đứa nhỏ mấy đồng tiền, nhà trẻ sẽ giúp chăm sóc bọn họ cả ngày, đợi đến khi cha  tan tầm đón trở về nhà. Chu Tú Tú  so sánh điều kiện của nhà trẻ  khi đưa  quyết định, vì thế cô và Bùi Hi Bình gửi chúng đến nhà  đẻ .
Bọn nhỏ  vui khi thấy bà ngoại, ở chung với các  chị trong nhà cũng  hòa hợp,  khi tiễn hai  họ  còn vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ nhất định sẽ ngoan ngoãn.
DTV
Ra khỏi thôn, Chu Tú Tú tự  nhạo bản : “Vốn tưởng bọn nhỏ  thể sống thiếu em, hóa  em mới là   thể sống thiếu chúng.”
Mấy tháng ở chung  bồi dưỡng  sự thấu hiểu và ấm áp, khiến cho Chu Tú Tú   thích ứng với  phận một  .