Rõ ràng là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối nhưng    từng chữ một mà  thèm chớp mắt, khí thế khiến cho   trong chốc lát  thể phản kháng nổi.
“Làm gì thế? Có  thi nữa ?”
Đột nhiên,  phụ trách chạy tới,  định trật tự. Tất cả  chuyện  phát sinh, bọn họ đều thấy hết nhưng Chu Tú Tú  chỉ   lai lịch gì mà thậm chí còn   ai ở đây nhận  cô nên  ai  chỗ dựa cho cô, chỉ lo  vẻ dàn xếp  thỏa để cô  so đo.
Người  đến cuối cùng cũng   chút lợi nào, tức giận trừng mắt  Chu Tú Tú, còn đang   thêm thì  ngửi thấy mùi khét.
“Thịt kho tàu của ông!”
Tiếng nhắc nhở  khiến ông  lấy  tinh thần ngay lập tức, nhanh chóng vớt thịt từ trong nồi , vội vàng  chịu .
Trộm gà   còn mất nắm gạo, dáng vẻ  khiến tất cả    rộ lên,  khí bỗng trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Chẳng nhẽ   nhẹ nhõm? Rõ ràng  sáu thí sinh dự thi nhưng bây giờ  thiếu  hai đối thủ cạnh tranh, phần thắng cũng nhiều hơn !
Trong đầu   đều  ý nghĩ của riêng , động tác dần chậm ,  mặt cũng để lộ  niềm vui.
Dù   nhưng trong lúc tất cả   đều đinh ninh là Chu Tú Tú chỉ  thể u ám đem cơm bát bửu thêm đường lên để    chê  thì cô  bỗng đổi cách khác.
Cô lấy nước tương mặn  chuẩn  xong xuôi đặt ở một bên,  dùng tốc độ nhanh nhất để lấy đậu phộng  giã nhỏ cùng với bột vừng, cuối cùng  tìm thêm mấy viên táo đỏ   hấp chín.
Có lẽ đời  sẽ  ai ăn cơm bát bửu ngọt nữa,   thấy vị ngọt thì tránh còn  kịp nhưng bây giờ là những năm 1970, thời điểm đường trắng khan hiếm nhất. Cô  món chính thành món ngọt thì cũng  đến nỗi là  thể cứu vãn  gì.
Chu Tú Tú mở một lối  mới, đảo gạo nếp  đồ chín lên, đường trắng ngọt ngào hòa  trong gạo nếp thơm ngọt  cho thêm táo đỏ và nho khô cùng với các loại gia vị khác. Hoa quả khô do cô mới tìm , khách sạn quốc doanh lớn   , nguyên liệu  bếp nào cũng , chờ đến khi tất cả nguyên liệu   trộn đều trong gạo nếp, cô nén chặt    bắt đầu cho nên nồi hấp.
Thấy một loạt những động tác  của cô,   chỉ thờ ơ , vốn định chế giễu mấy câu nhưng chỉ chốc lát , một mùi hương nồng nàn  truyền đến.
…
Thời gian ở nhà trẻ của Tiểu Niên và Tiểu Uyển hôm nay vô cùng dài.
Dương Tiểu Nha chọc chọc cánh tay Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, hôm nay  em   thế? Cha chị  họp,  em   họp nhưng    đến đón em thế!”
Hai tay Tiểu Uyển chống cằm, gần đây  ăn uống đủ chất,   béo thêm,  tay  lưng cũng thêm mấy ngấn.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-216.html.]
“Mẹ en  thi,  trở thành đầu bếp nấu ăn đỉnh nhất!” Tiểu Uyển nghiêm túc , giọng còn  sữa nhưng lông mày  rủ xuống.
Cũng     thành công  nữa.
Sớm nay lúc đến nhà trẻ, cô bé  thấy bà hiệu trưởng dặn  nên thả lỏng, cuộc thi    dễ để thắng giải.
Nếu  thua thì  giờ? Chắc chắn là sẽ  khó chịu.
Cả khuôn mặt Tiểu Uyển đều là dáng vẻ lo lắng, ỉu xìu buồn bã.
Tiểu Niên thấy tâm trạng nặng nề của em gái, cũng chống cằm,   đằng xa.
Sao  vẫn  đến nhỉ?
Tuy nhiên ngay lúc  một hình bóng từ đằng xa từ từ tiến .
Thấy Chu Tú Tú trở về, hai đứa bé lập tức bổ nhào đến như lò xo.
Bọn chúng chạy như bay đến bên Chu Tú Tú, cái miệng nhỏ hỏi thăm  ngớt.
Tiếng hai bạn nhỏ  ngọt ngào  mềm mại, dáng vè tranh  chen lấn   đáy mắt Chu Tú Tú tràn đầy ý .
Cô xoa đầu nhỏ của chúng: “Từng đứa một hỏi, rốt cuộc là mấy đứa  hỏi gì?”
Tiểu Uyển lập tức giòn giã hỏi thăm: “Mẹ ơi,   thi  giải nhất  ạ?”
Thật  ngờ hai đứa bé   quan tâm đến cô như .
Trẻ con như một tờ giấy trắng, khắc  dáng vẻ mà chính  lớn miêu tả.
Chu Tú Tú   Tiểu Niên và Tiểu Uyển quá coi trọng chuyện  mất hơn thua,     xổm xuống: “Có thể lấy giải nhất của cuộc thi     là điều quan trọng nhất, chủ yếu là  cố gắng hết   . Chỉ cần   thẹn với lòng,  thì cũng  cần quá để tâm đến kết quả.”
Tiểu Niên và Tiểu Uyển gật đầu như thật, dường như  hiểu.
Chu Tú Tú , ôm chặt hai đứa bé: “ mà   đổi việc, chờ đến lúc chúng  lên thành phố  Tiểu Niên và Tiểu Uyển nhà  sẽ  ở nhà trẻ  nữa. Chúng  và cha sống cùng , tìm một nhà trẻ khác, để cho Tiểu Niên và Tiểu Uyển nhà  chọn,  ?”