Trong các món ăn   thịt,  rau và cũng  cả hải sản, cả một bàn mang lên, mở luôn một bữa tiệc chiêu đãi tân khách cũng  ngoa. Làm món chính là  ít khả năng cạnh tranh nhất, mà  giấy  đánh tráo ngay khi mới  cuộc thi  của Chu Tú Tú  ba chữ to, cơm bát bửu.
“Ông!” Chu Tú Tú trừng mắt   đoạt lấy giấy của  .
Đối phương hất cằm, bày  dáng vẻ đầy đắc ý: “Cũng  ai bảo là  thể trao đổi, bây giờ ai lấy  thì là của  đó, đừng  đòi  nha.”
Chu Tú Tú     cho tức đến bật .
Tuy nhiên, thấy cuộc thi sẽ bắt đầu ngay lập tức,  phụ trách  yêu cầu   đến  khu bếp của , cô cũng chỉ đành  chấp nhận.
Cô rút  món chính là cơm bát bửu.
Bình thường  tình huống cả bàn đều là thức ăn ngon, món chính đương nhiên là thua thiệt nhất. Thịt cá đều  thể  no bụng, ai còn  lấp đầy  dày bằng cơm bát bửu nữa.
Chu Tú Tú cũng đành bất lực, nhưng giờ   là lúc để tranh chấp nữa. Cô  mặt về phía gạo nếp  ngâm xong  mặt,  mắt chỉ  thể chuẩn   nước tương mặn và nguyên liệu  cho  trong nồi hấp chin.
Mấy quản lý cấp cao của khách sạn quốc doanh ở bên ngoài cũng đang bàn về cuộc thi hừng hực khí thế ở trong bếp.
“ là đầu bếp  chọn lựa tỉ mỉ, kỹ năng nấu nướng đều  tầm thường chút nào. Sau  nhà hàng mới mở đều dùng để tiếp đãi khách quý, ngay cả giá cả món ăn cũng cao hơn, nếu  đạt  trình độc  nhất thì thật thẹn với quy mô của nhà hàng .”
“Những đầu bếp  vốn đều  tay nghề nhất định, nhưng   trông thấy một cô gái  trẻ, cũng     lẻn   đây. Không  là dựa  quan hệ của gia đình chứ?”
“Sao  dựa  quan hệ của gia đình,  là gặp may chứ. Lúc đến đăng ký hôm qua đúng lúc thiếu  dự thi, cô  lập tức   nhận, đúng là  may mắn.”
DTV
Cả đám nhao nhao bàn tán, chỉ  một  đàn ông là im lặng   gì.
Đây là quản lý của nhà hàng Hồng Tinh, vị trí  đặc biệt  là chỗ  chuẩn  cho bọn họ để họ  thể  thấy tình huống ở trong bếp thông qua ô cửa sổ nho nhỏ.
Cả sáu đầu bếp  đều bề bộn nhiều việc,   chắc bình thường  quen với việc   học việc hỗ trợ, bây giờ  tránh khỏi tay chân  luống cuống khi rửa rau, thái thịt.
Chu Tú Tú thì khác, trông cô  vẻ  bình tĩnh, lông mày cũng  hề nhíu  chút nào, động tác dứt khoát mà lưu loát,  nhanh  đó  chuẩn  kỹ càng những bước đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-215.html.]
“Cho  mượn chút muối ăn của cô.” Đầu bếp ban nãy tráo viên giấy của cô đột nhiên .
Chu Tú Tú  thèm để ý đến ông , chỉ  ngờ  là ông  cũng  khách sáo,  giơ tay   giành lấy.
Thật   mặt mỗi đầu bếp đều  muối ăn, chắc là   ngày   nhiều  tâng bốc đ.â.m  bây giờ  phần xem thường  khác,  gặp Chu Tú Tú còn trẻ,  tránh khỏi chuyện cậy già lên mặt.
Chu Tú Tú vì hành động  của   mà  bực , nhưng chỉ một lát , gạo nếp  chín, cô cũng   thời gian để so đo với  .
“Trả cô .” Đầu bếp  thấy cô đang dùng thìa tạo hình cơm bát bửu thì tiến  gần, mở lọ gia vị : “Cô cần dùng muối ăn đúng ?  rắc cho cô.”
Nói , ông  xúc hai thìa muối lớn, đổ lên  gạo nếp của Chu Tú Tú nhanh như chớp.
Chu Tú Tú  kịp cản ,   kêu lên thì đối phương  còn hốt hoảng : “Có    sai  ? Úi, đây là đường trắng mà!”
Động thái  khiến tất cả   đều  qua, vây  xem.
Cuối cùng Chu Tú Tú cũng tức giận,  từng cục đường trắng dính    gạo nếp, nghiêm nghị : “Sao ông  chơi bẩn thế?”
Đối phương cũng  tiếp tục giả vờ nữa,  lạnh một tiếng, nhỏ giọng: “Chẳng  cô thích tranh ? Vốn   vị trí của cô mà cô   thể thể hiện để đẩy   ,  mà còn coi như là miếng bánh từ  trời rơi xuống? Nếu cô còn…”
Xem  là  mặt giúp đầu bếp già .
Chu Tú Tú  đợi ông  dứt lời   còn kiên nhẫn mà  qua ông , múc ngay một bát nước, tiến đến  nồi của ông .
Món thịt kho tàu của đối phương  đến giai đoạn đun cạn nước, lúc  ông  lập tức luống cuống, giơ tay  giành lấy bát nước . Có điều Chu Tú Tú     dùng trò hèn  để đáp , cô chỉ giơ bát lên, thẳng tay đổ ngay xuống đầu ông .
Một bát nước lọc theo tóc ông  chảy xuống, ướt hết cả mặt, trông cực kỳ chật vật. Ông  tức đến nỗi mặt mũi biến dạng, giơ tay lên  đánh .
“Ông đánh .” Chu Tú Tú cũng  thèm tránh : “Ông dám đánh ,  sẽ  báo công an. Dù gì  cũng  nhiều thời gian, chúng  cứ chậm rãi tiêu tốn.”