"Tiểu Phượng." Vương Húc Phương thấy con gái, lấy  tinh thần: "Đi  , đừng đến muộn buổi học chiều."
Tiêu Tiểu Phượng gật đầu, cô  đạp xe đạp đến trường  học.
Xe mới  dừng ở nhà xe thì cô  cảm giác bả vai   vỗ nhẹ một cái.
Sau lưng cô  là Trương Tuấn,    sờ chóp mũi Tiêu Tiểu Phượng: "Suy nghĩ ngây ngốc cái gì ?"
"Không  gì."Tiêu Tiểu Phượng cúi đầu, giọng  buồn buồn.
"Nghe   tiết hai buổi chiều thầy cô  trường đều   họp, đến lúc đó chúng  chuồn   ngoài chơi thế nào?" Mắt Trương Tuấn sáng lên.
Tiêu Tiểu Phượng buồn bã ỉu xìu, cô  lùi  một bước: "Không tham gia họp, nếu chúng   họ phát hiện  tham gia họp thì   giờ?"
"Không  ! Hiệu trưởng là cha  mà." Trương Tuấn  híp mắt: "Chúng  cũng   lãnh đạo,  ở đấy thì cũng chẳng ai để ý đâh."
"Em  ham chơi giống ." Tiêu Tiểu Phượng tức giận liếc  : "Hơn nữa,   lãnh đạo thì  thể góp thêm sức để  thành lãnh đạo  ? Không  chí tiến thủ, lúc nào mới  thể  cuộc sống ?"
Nói xong Tiêu Tiểu Phượng phụng phịu .
Không thể  thừa nhận, lúc  trong đầu cô  nghĩ tất cả đều là Bùi Hi Bình.
Trương Tuấn với  giống  nhưng chỉ là bề ngoài.
Trong xương   chính là đứa bé trai ham chơi khác   với Bùi Hi Bình.
Nghĩ đến lời Tiêu Tân Kiến , Tiêu Tiểu Phượng  đố kỵ với Chu Tú Tú, chỉ là một  nhà quê mà thôi. Chỉ cần tìm một  yêu    mới  thể   cuộc sống .
Nhìn   tìm  yêu...
Tiêu Tiểu Phượng nghĩ nếu cùng   kết hôn, cuộc sống tương lai sẽ chấm dứt trong nháy mắt.
...
Hiệu trưởng Phương  về đến nhà trẻ thì nghiêm túc giải thích chuyện  mới xảy .
Phụ  bọn trẻ  lời , đúng là chị Dương  đồng chí công an đưa , sắc mặt mỗi  đều trở nên khó coi.
Bọn họ lúng túng  hổ,  chuyện với Chu Tú Tú khách khí vô cùng.
Chú Tú Tú nhàn nhạt nâng cằm, chỉ Tiểu Niên với Tiểu Uyển: "Không cần thấy  hổ với , các cô nên xin  bọn nhỏ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-210.html.]
Khiến phụ  cúi đầu với hai đứa nhỏ thì thực sự  khó bọn họ . Bọn họ do dự trong chốc lát, biểu cảm  mặt ngày càng đặc sắc. Chu Tú Tú giữ im lặng, cô lẳng lặng kiên nhẫn chờ khoảnh khắc bọn họ mở miệng.
Tiểu Niên với Tiểu Uyển ngửa mặt lên  Chu Tú Tú, đôi mắt trong suốt đều là ngây thơ.  đối với ánh mắt trấn định như thường của cô bọn nhỏ sẽ hiểu.
Làm chuyện  nên xin , mà bọn họ đồng ý thẳng thắn xin  vốn là chuyện đương nhiên.
DTV
Cuối cùng, phụ  bọn nhỏ  tình nguyện  lời xin .
Hai đứa nhỏ vung tay lên.
"Không  ạ."
"Chúng cháu  tức giận."
Chu Tú Tú cũng thấp giọng mở miệng: "Nếu như con gái các cô   khác vu cáo chỉ sợ trong lòng các cô cũng  dễ chịu. Tâm hồn bọn nhỏ cần  che chở thật , cho dù là Tiểu Niên và Tiểu Uyển hoặc là những đứa trẻ khác trong lớp, tình huống như   cũng   xảy  thêm nữa."
May mà chuyện  đối với Tiểu Niên và Tiểu Uyển  tạo thành thương tổn gì, Chu Tú Tú cũng   tính toán.
Lúc  cô còn chuyện quan trọng khác  .
...
Chập tối, cuối cùng Bùi Hi Bình cũng trở về.
Lúc ăn cơm, Chu Tú Tú  hỏi cái gì nhiều cho đến khi hai  tắm rửa cho con xong, ru con  giấc ngủ mới  ngoài ghế ,  chuyện chuyển nghề của Bùi Hi Bình.
Chu Tú Tú hỏi : "Chuyện lớn như    thương lượng với em? Em  nghĩ tới chuyển nghề   sắp xếp  đồn công an."
Anh uống một hớp nước,  xuống: "Muốn  cho em nhưng  kịp."
"Anh  ở  bộ đội ?" Chu Tú Tú vội vàng : "Anh bỏ  nhiều công sức cho bộ đội như , cũng lập công, bọn họ  sắp xếp  chuyển nghề!"
Cô  dễ nóng nảy, bình thường thái độ với chuyện gì cũng bình thản, khiến    cảm giác như gió xuân. Bùi Hi Bình thích nhất chính là dáng vẻ  của cô, giống như chỉ cần ở bên cạnh cô thì tất cả các phiền não đều biến mất theo gió.  bây giờ trong mắt cô xuất hiện lửa giận nhưng  chỉ cảm thấy ấm áp.
Cô là đang quan tâm .
Bùi Hi Bình  nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Đừng gấp,    từ từ."
Lúc đó ở bộ đội nghĩ lầm   chết, sắp xếp   danh sách tử vong. Bởi  khi tiểu binh mang tin tức hy sinh về nhà cũng sắp xếp Chu Tú Tú  nhận tiền an ủi chăm sóc.