Vẻ mặt Tiêu Kiến Tân khiếp sợ  Bùi Hi Bình, trong đầu ông  hồi tưởng  trận lúc nãy  đắc tội với  .
 là công an    kính trọng, nếu ở trong thôn chỉ cần danh hiệu công an cũng  thể dọa  một  phụ nữ và trẻ em   gì  ngừng run rẩy.
Tần Kiến Tân  thất lễ với phụ nữ với trẻ em vô tri nhưng trong đầu ông  sợ Bùi Hi Bình. Quá khứ Bùi Hi Bình là cấp  của ông , ông  cũng kiêng kỵ   vài phần. Hiện tại  trẻ tuổi  một bước lên trời, chính   cuồng vọng  thương các con của !
" còn  chính thức nhậm chức, việc  do các  tự xử lý." Bùi Hi Bình thờ ơ , giọng  bình tĩnh.
Chu Tú Tú cũng  một màn   giật , chờ lúc cô lấy  tinh thần hai  công an  đưa theo chị Dương rời .
Trên mặt Tiêu Kiến Tân nặn  nụ   hổ: "Hi Bình...  là sở trường Bùi.  thật sự  nghĩ tới  trong đơn vị chúng    thể   loại chuyện , cũng    ảnh hưởng gì với hai đứa nhỏ  ."
Bùi Hi Bình quét ánh mắt  ông , trầm giọng : " là trong  thời gian   nhiều chuyện xảy ."
Tiêu Kiến Tân  con ngươi đen của   đến  hoảng hốt, ông  lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt    : "Thủ tục nghỉ việc  xong ? Nếu như gấp,  để bọn họ  nhanh. Đừng  chậm trễ chuyện của ."
Ông  vui vẻ, trong mắt còn mang ý tứ hàm xúc,  xong câu cuối cùng bàn tay  động tác 'mời', mời Bùi Hi Bình cùng  với ông  đến phòng  việc  chuyện.
Cuối cùng cũng đưa  đến phòng  việc, Tiêu Kiến Tân còn tự  rót một chén  đặt  mặt Bùi Hi Bình.
"Sở trưởng Bùi..."
"Gọi Hi Bình là  ." Bùi Hi Bình  thẳng tắp đoan chính, khí chất quân nhân  thể nghi ngờ lộ .
Nhìn Bùi Hi Bình trong lòng Tiêu Kiến Tân   buồn bực.
Thật  ông   sớm đoán    giống  bình thường, quân nhân chuyển nghề ông    qua, nếu   lập công lớn ở bộ đội thì chức vụ lãnh đạo cấp  sắp xếp cũng sẽ thấp   nhiều.
DTV
Mặc dù trấn của bọn họ nhỏ nhưng khởi điểm của Bùi Hi Bình  thấp, tài năng ở bộ đội phát sáng  , địa vị lúc mới tới cũng  dừng ở vị trí .
Trong đầu Tiêu Kiến Tân tin chắc tiền đồ vô lượng của Bùi Hi Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-209.html.]
"Hi Bình, trong  thời gian   lẽ  và vợ  đối đầu với  một chút.  tuổi   cao,  là cố ý nhắm  hai  thì nhất định  đến, chủ yếu là con bé Tiểu Phượng ..."
"Xưởng trưởng Tiêu,  đây ông cứu ,    ơn ông." Bùi Hi Bình nhàn nhạt ngắt lời ông .
"Phải, ." Tiêu Kiến Tân gượng : "Quân dân là  một nhà!"
"  trả tiền thuốc cho chủ nhiệm Vương ." Vẻ mặt Bùi Hi Bình   đổi, nhưng khi ánh mắt  lọt  mắt ông  lộ  vẻ dò xét: "Sau khi chuyển nghề,  sẽ rời khỏi nhà máy thịt, nhưng ít nhất hiện tại, vợ của  với hai đứa con vẫn ở trong xưởng."
"Vâng  , chúng  sẽ chăm sóc  bọn họ."
"Không cần chăm sóc riêng,   khó dễ là ." Bùi Hi Bình lạnh lùng .
Đợi lúc   dậy rời    bàn  việc còn  nguội, Tiêu Kiến Tân tiễn   cửa  mặt ông  mang theo vẻ tươi .
Sau đó đến khi bóng lừng Bùi Hi Bình dần biến mất trong mắt ông , Tiêu Kiến Tân xoay  chạy về nhà một chuyến.
Vừa  nhà, ông  trừng mắt  Vương Húc Phương: "Là bà ép Hi Bình trả tiền thuốc ?"
Vẻ mặt Vướng Húc Phượng  hiểu: "Nợ tiền thì nên trả, hơn nữa    đối xử  với Tiểu Phượng, chúng   gì  nghĩa vụ..."
"Ngu xuẩn!" Tiêu Kiến Tân oán hận  xuống, tức giận : "Bộ đội đề nghị Bùi Hi Bình chuyển nghề  đó   là sẽ là sở trưởng đồn công an."
"Với năng lực quyết đoán của  , tương  thăng lên thành phố  tỉnh cũng    thể. Ban đầu   nợ chúng  một cái ân tình,   đòi  cũng là chuyện dễ. Hiện tại  , bà  trực tiếp  đòi tiền  !"
Lông mày của Vương Húc Phương càng nhíu chặt: "Chuyển nghề  trực tiếp  sở trường đồn công an,   đây chức vị của   ở bộ đội cũng  thấp."
"Mắt phụ nữ đúng là nông cạn." Tiêu Kiến Tân  nhạt: "Sau   nên  tìm phiền phức với Chu Tú Tú, tương lai hai vợ chồng  cũng sẽ  kém gì chúng , kiềm chế một chút."
Tiêu Tiểu Phương về phòng ngủ trưa một lát,  mới   thì  thấy lời cha  .
Cô  sửng sốt, tâm tư hỗn loạn từ từ trở nên trấn tĩnh.