“Xưởng trưởng Tiêu, ông ngủ trưa ? Mau lên, các đồng chí công an đang đợi ông ở đây.”
Giọng  du dương của Chu Tú Tú  vang lên, nhưng với Tiêu Kiến Tân, âm thanh đó  khác gì ma quỷ, nó thật đáng sợ.
DTV
Sắc mặt tái nhợt nhanh chóng mặc quần áo ,  xuống giường  lo lắng kéo Từ Lộ Lộ xuống giường.
“Anh Tiêu,  đang  gì ?” Từ Lộ Lộ nhẹ nhàng .
Tiên Kiến Tân hít một  thật sâu  mắt ông  mở to, ấn đầu cô  và nhét cô  xuống  giường.
Cũng may Từ Lộ Lộ  lời ông  và ngoan ngoãn trốn  đó mà   một lời nào.
Tiêu Kiến Tân cẩn thận quan sát đồ đạc trong phòng, cuối cùng giấu đôi giày phụ nữ ở cánh cửa  bệ cửa sổ  mở cửa .
“Xưởng trưởng Tiêu, ông đúng là đang nghỉ ngơi ở đây,   bọn họ còn  tin .” Chu Tú Tú  rạng rỡ.
“Sao   bậy ?  rõ ràng thấy ông mỗi ngày đến đây mấy , ngay cả bữa trưa cũng ăn ở trong , ông  xem đúng ?”
Nụ  của Chu Tú Tú rõ ràng ấm áp và hào phóng, nhưng trong mắt  ẩn chứa ý tứ sâu xa,  cảnh cáo còn  ý khiêu khích, khiến Tiêu Kiến Tân hít thở  thông.
Nhịp tim của ông  rối loạn, hô hấp dồn dập,  khi cân nhắc một lúc, ông   thấy Bùi Hi Bình bình tĩnh : “Xưởng trưởng Tiêu mặc quần áo  kìa.”
Trong mắt Tiêu Kiến Tân hiện lên một tia sợ hãi.
Ông  cúi đầu thật mạnh, nhận  cúc áo của   cài sai cách, ông  toát mồ hôi lạnh.
Chu Tú Tú mỉm : “Hi Bình, xưởng trưởng Tiêu bận công việc, buổi trưa ông  tranh thủ  ngủ,  chúng  đánh thức còn  kịp mặc quần áo .” Nói xong, đôi mắt cô như  như , ánh mắt của cô lười biếng quét quanh phòng.
“Xưởng trưởng vất vả .”
Tiêu Kiến Tân thiếu chút nữa sợ bay hồn, ông  hốt hoảng cài  cúc áo, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Nhận thấy Chu Tú Tú  vẻ   ý vạch trần, ông  bình tĩnh : “Cô đây là?”
Hiệu trưởng Phương vội vàng kể  chuyện  xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-208.html.]
Tiêu Kiến Tân trầm ngâm lắng , vẻ mặt nghiêm túc liếc  khuôn mặt Bùi Hi Bình, chỉ thấy   bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen  lộ  ẩn ý sâu xa, khiến    khỏi cân nhắc  .
Cũng may     bất kỳ thế lực nào, cũng chỉ là cấp  của ông , bằng  khi đối mặt với  trẻ tuổi , ông  thật sự   tự tin.
Ông   liếc  Chu Tú Tú.
Cô  vẫn , nở nụ  tươi  môi: “Xưởng trưởng Tiêu,    liệu chúng   thể nhận  lời giải thích hợp lý cho những gì  xảy  ngày hôm nay ?”
Tiêu Kiến Tân hoảng sợ, đang đe dọa ông ? Trong lòng ông  kêu lộp bộp, ánh mắt ông  như kiếm chĩa về phía chị Dương.
Chị Dương cúi đầu, mặt mũi  còn chút máu.
“Vừa   cũng cảm thấy kỳ quái.” Tiêu Kiến Tân lạnh lùng  chị Dương.
“Bọn nhỏ     khái niệm tiền bạc, lấy trộm tiền thì   gì? Còn cô, cô là  đầu tiên phát hiện  mất tiền, mà khi  phát hiện chuyện , cô  đổ tội ngay cho hai đứa nhỏ, cô  ý gì?”
Chị Dương sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ  tin.
Tiêu Kiến Tân hung hăng dọa , mỗi bước ông  đến gần, ánh mắt của ông   tàn nhẫn.
Ngay lúc tay chị  run run chỉ về phía ông , chợt  ông   khẽ: “Nghe  cô  con đang học ở trường con gái  công tác, nếu    là  như , chỉ sợ đứa nhỏ ...”
Chị Dương     khác lợi dụng, sự việc bại lộ thì chỉ là quân cờ  vứt bỏ, nước mắt chảy dài  má, khuỵu xuống quỳ xuống: “Hiệu trưởng Phương,  sai ,   nên vu khống đứa nhỏ. Đồng chí công an,   sai,  thực sự sai, xin đừng bắt !”
Hiệu trưởng Phương im lặng, một lúc  mới  về phía hai  công an: “Đồng chí công an, nếu  thì bỏ , cũng   bao nhiêu tiền, chúng  cũng  định truy cứu.”
Nam công an trẻ tuổi cân nhắc một chút, bước tới  mặt Bùi Hi Bình, khiêm tốn : “Sở trưởng Bùi,  nghĩ vấn đề  nên xử lý như thế nào?”
Ngay khi giọng  rơi xuống, tất cả   đều  sốc.
Lặng ngắt như tờ.
Toàn  Tiêu Kiến Tân căng thẳng, như  một bàn tay bóp chặt trái tim ông , thật lâu , ông  mới tìm  giọng  của : “Cậu… ...  trở thành sở trưởng từ khi nào thế?”