Có  chỉ  Tiểu Niên và Tiểu Uyển: “Hai đứa nhỏ  ăn trộm đồ.”
“Ăn trộm?” Công an hỏi: “Ăn trộm cái gì?”
DTV
“Tiền! Tất cả ví trong ngăn kéo đều  mở  và tất cả tiền  biến mất.”
“ ,   chúng  lục soát , trong túi   cái gì. Tuy rằng bọn chúng còn nhỏ, nhưng cũng  ngốc, nhất định là  chuyển tiền  ."
Nghe những phụ  c.h.é.m đinh chặt sắt như , Chu Tú Tú gần như giận sôi máu.
Cô bước tới và hỏi: “Ai cho phép các  tự ý lục soát hai đứa nhỏ nhà ?”
Bùi Hi Bình cũng cúi gằm mặt, trầm giọng : “Đồng chí, bọn họ lục soát  hai đứa nhỏ mà   sự đồng ý của cha  nó. Đồng chí nghĩ nên xử lý thế nào?”
Công an   lập tức nghiêm nghị bước tới: “Các  là công an ? Ai cho các   quyền  việc ? Nếu   nhân chứng  vật chứng mà chủ động lục soát  hai đứa nhỏ, nếu con của các   đối xử như , các   thể chịu nổi ?”
Một  phụ   thế choáng váng.
Mặc dù công an là  chính trực, nhưng thường thì họ vẫn nghĩ cùng lắm cũng chỉ là một vụ án nhỏ mà thôi, cần gì  quan trọng hóa vấn đề thế. Có hai đứa nhỏ choắt choắt, lục soát  nó một chút thì  , lấy   nhiều chuyện để ý đến thế?
Bọn họ   chỉ là xúc động nhất thời,  mặt   sờ túi của Tiểu Niên và Tiểu Uyển, xác nhận   gì thì trong lòng họ càng  vui.
Bây giờ họ  xem như là tấm gương tiêu biểu cho việc phê bình và giáo dục,  đầu ập xuống bao nhiêu là câu hỏi, thoáng chốc mặt trắng bệch,  đỏ bừng  hổ  thôi.
Cha  ở đây cũng   là nhân vật m.á.u mặt gì, nhưng họ tự cho  là   thể diện. Sau khi  các đồng chí công an cảnh cáo bằng lời, họ  thể nén  nỗi nhục.
Cuối cùng, đồng chí công an hỏi Bùi Hi Bình: “Theo  thì vấn đề  nên  xử lý như thế nào cho hợp lý?”
Bùi Hi Bình  xổm xuống và xoa đầu Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
“Hai con,    sợ ?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Niên lắc đầu và   cho em gái của : “Mẹ  rằng chỉ cần con   gì sai, thì  cần  sợ.”
Bùi Hi Bình cong khóe môi,  gật đầu: “Những  lớn đó  trách nhầm các con, Tiểu Niên và Tiểu Uyển  thể tha thứ cho họ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-206.html.]
Một  phụ  lộ vẻ khó xử, lũ nhỏ giận dữ hất tay bọn họ  và  sang một bên. Từ lâu   Tiểu Niên và Tiểu Uyển   đứa nhỏ hư , bọn họ  tin, bây giờ thì  , chỉ sợ   tổn thương chính đứa nhỏ của !
“Không thể tha thứ.” Tiểu Niên nghiêm túc lắc đầu, ngẩng mặt lên và  họ với đôi mắt trong veo.
Ban đầu họ chỉ  bảo vệ con  nhưng  ngờ sự việc ngày càng lớn,  chỉ hiệu trưởng, công an mà ngay cả chính con của họ cũng đổ  cho họ.
Này xem  trong ngoài   là  .
Trong chốc lát các bậc phụ    xuống nước kiểu gì, ho khan vài câu  vài câu linh tinh  đánh lừa sự tình.
  ngờ Tiêu Uyển lên tiếng  bằng một giọng rõ ràng: “Trừ khi họ xin !”
Tiểu Niên đồng tình: “Mẹ  nếu con  gì sai thì  xin , ngay cả  lớn cũng  ngoại lệ.”
Đôi mắt  đen trắng của bé, như  thể  thấu tâm can của  .
Không ai  thể nghĩ rằng một đứa trẻ  bốn tuổi   thể   những lời như , cho dù  thông minh đến  thì những lời  cũng   xuất phát từ bản năng.
Tiểu Niên  học hỏi từ Chu Tú Tú.
Sự tức giận của Chu Tú Tú dần dần tan biến vì những gì Tiểu Niên .
Cô khẽ nhếch môi nhẹ nhõm  hai đứa nhỏ.
Bọn nhỏ  còn là hai đứa nhỏ yếu ớt  vu oan chỉ  trốn trong góc, bây giờ chúng  bắt đầu trưởng thành, mặc dù từng bước  đều chậm rãi, nhưng chúng  còn là  dễ  vu oan như những quả hồng mềm dễ    xoa tròn bóp dẹp.
Cô chợt  cảm giác của một   già đang theo dõi sự tiến bộ của các con mà lòng  khỏi xúc động.
“Xin  cái gì? Chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi,  kể là còn  chứng minh  bọn họ  lấy trộm   .”
“ , hai đứa nhỏ  còn  vẻ nghiêm túc như ,   rằng hồi nhỏ  lớn  một mà   dám  hai. Trẻ con thời nay đúng là vô học, ăn  khoác lác với  lớn, chậc chậc...”
Vài phụ  đều miễn cưỡng cúi đầu,  nhạo và châm chọc mỉa mai.
“Yên lặng!” Công an nghiêm nghị ,  đầu , cuối cùng vẫn dán chặt mắt  khuôn mặt của hiệu trưởng Phương: “Bà là  phụ trách ở đây?”