Tuy nhiên khi hai    em em một lúc thì lông mày Từ Lộ Lộ đột nhiên nhếch lên, cô  lấy tay che ngực.
“Em  ?”
“Không , gần đây em cảm thấy  khó chịu,  lẽ em  say nắng.” Từ Lộ Lộ nhẹ nhàng : “Đừng lo lắng.”
Tiêu Kiến Tân thở dài: “Enh  việc vất vả quá, ở trong phân xưởng thì  việc bẩn nặng nhọc, buổi trưa  về nhà nấu cơm cho . Làm  em  suy sụp cho ? Như  ,  sẽ tìm cơ hội cho em đổi việc,  sẽ chuyển em đến một vị trí dễ dàng hơn, lúc đó em sẽ  quá mệt mỏi như  nữa.”
Đôi mắt Từ Lộ Lộ đột nhiên sáng lên khi  những lời đó.
Cô  lịch sự mỉm , nhẹ nhàng đáp   cầm đũa đưa cho Tiêu Kiến Tân: “Anh Tiêu, ăn  , đừng để đói quá.”
...
Cha  của những đứa nhỏ trong nhà trẻ đều là công nhân của nhà máy chế biến thịt, khi họ   đứa nhỏ ăn trộm đồ, tiếng chuông báo động vang trong lòng họ.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển   hành vi trộm cắp vặt, nếu  cẩn thận  hư con của họ, thì    đây?
Cho nên  khi ăn trưa, một  phụ   đổ xô đến nhà trẻ, đòi cô giáo và hiệu trưởng  trả  công bằng.
“Nhược Nhược nhà chúng   thích chơi với cô bé , về đến nhà thì huyên thuyên  ngừng, hôm nay  của nó  kẹo , ngày mai thì   món ăn nhẹ . Hiệu trưởng, xảy  sự việc như , bà xem   thể yên tâm để Nhược Nhược chơi với một đứa trẻ như  ?”
“Con chúng  cũng , nó ngày thường là  hướng nội,  nghĩ  thể để nó chơi với hai đứa nhỏ , kể cả chúng là trẻ con nhà quê thì cũng cho chúng nó chơi với .  giờ chúng  trộm đồ! Thảo nào kẹo trong túi của con  đều sẽ  cánh mà bay, hóa  đều  chúng trộm  ăn hết!”
DTV
Từng giọng  sắc bén vang lên, hiệu trưởng Phương và giáo viên Trịnh  tiếng cãi cọ   cho nhức đầu  thôi.
Họ đang cố gắng giải thích, nhưng những gì họ  cũng  giải quyết  gì, chỉ đành  Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Hai đứa nhỏ    hiểu  những gì  lớn   , khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt lấp la lấp lánh,  chứa bấy kỳ sự sợ hãi nào.
Hiệu trưởng Phương thở dài trong lòng, khi Tiểu Niên và Tiểu Uyển  đầu tiên đến nhà trẻ, chúng nó thậm chí còn  dám  to.
 trong thời gian ,   cha  của chúng nó ở nhà   công tác tư tưởng gì, bà   chúng nó  trở nên can đảm hơn và hoạt bát hơn.
Một đứa nhỏ  nghịch ngợm  ,  tử tế  , chỉ cái liếc mắt cũng  thể  rõ. Hiệu trưởng Phương  tin Tiểu Niên và Tiểu Uyển sẽ  chuyện như , bà  bảo vệ họ trong vòng tay của  và  chắc nịch: “Cha  của bọn nhỏ sắp đến , nếu cần lời giải thích thì hãy cùng họ  chuyện.  đồng chí Chu và đồng chí Bùi  dễ bắt nạt , các đồng chí  chịu trách nhiệm về những gì  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-205.html.]
Hiệu trưởng Phương ngày thường ấm áp, vui vẻ,  dễ nổi nóng, nhưng lúc  vẻ mặt bà  bình tĩnh, giọng điệu  trầm thấp, rõ ràng là đang tức giận. Trong một lúc, vài phụ  đang ồn ào ban nãy lập tức im lặng, liếc  Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Từ khi Chu Tú Tú đến nhà máy chế biến thịt, thật giả đúng sai đầy rẫy, nhưng cô  khả năng hóa giải  khó khăn, cô  bao giờ chịu thua thiệt.
Nếu thực sự  đối chọi với cô, họ thực sự   là đối thủ của cô.
“Chúng  chỉ đang tìm kiếm sự thật.” Ai đó  với giọng ủ rũ, tuy khí thế  còn, nhưng   vẫn  phục.
“Hơn nữa, chúng   đánh cũng  mắng mỏ bọn họ. Chúng  chỉ chờ công an đến và để công an lên tiếng.”
Hiệu trưởng Phương giễu cợt: “Công an? Mấy  thật sự cho rằng công an sẽ xử lý sự việc của một đứa nhỏ ?”
“Đó là xưởng trưởng Tiêu kêu    báo công an, đừng vu vạ bọn  chuyện đó.”
“ , xưởng trưởng Tiêu cũng  về phía chúng .”
Thấy nhà trẻ  ồn ào, cô giáo Trịnh vội vàng duy trì trật tự.
 lúc , bên ngoài truyền đến một giọng  trong trẻo: “Công an đến .”
Đây là giọng của Chu Tú Tú.
Vài phụ  hai mặt  , mãi một lúc  mới  đầu  xem.
Chỉ thấy Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình  cùng , bên cạnh  hai công an,  như họ  chủ động báo cáo vụ việc và mời công an .
Về phần chị Dương, chị  thật thà  theo  bọn họ,  xung quanh trông vô cùng chột .
Đây là tình huống gì  chứ?
Trong chốc lát, nhiều phụ      gì,   ,   , cổ họng khô khốc,    lời nào.
Công an trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc: “Ai  báo công an?”