“Bùi Tiểu Niên và Bùi Tiểu Uyển?” Chu Tú Tú giật , lập tức cao giọng.
“Chị Dương,  chuyện gì ?” Bùi Hi Bình bước tới chỗ chị Dương, dùng đôi mắt đen láy  chị  chăm chú.
Chị Dương nuốt nước bọt, vội vàng giải thích: “Đồ trong ngăn kéo lớp học  còn nữa, ngăn kéo đó thường là nơi để ví của giáo viên và mấy dì quét dọn.”
“Vậy thì  thế nào chứng minh con   lấy trộm đồ?” Chu Tú Tú trừng mắt  chị .
Đôi tay của chị Dương   nên đặt ở , do dự hồi lâu,  đó lớn tiếng : “Bọn nhỏ ở nhà trẻ  ngoan, chúng  đều xem chúng nó lớn lên,   chỉ  Tiểu Niên và Tiểu Uyển đến. Hơn nữa cha  chúng đều là những  tử tế và  dạy con cái của họ ăn trộm, vì ...”
Chu Tú Tú bình tĩnh  chị  chằm chằm.
Ngày thường chị Dương là  lương thiện, đối với bọn nhỏ cũng  hiền lành  bụng, nhưng những lời đầy  chứa đầy ác ý,   là     khác sai bảo chị .
Ở đây  chuyện vô ích với chị  cũng chẳng  nghĩa lý gì, cô  với Bùi Hi Bình: “Trước tiên chúng   gặp con .”
Bùi Hi Bình  công an xử lý vụ án, đối phương cũng đặt giấy bút xuống, kêu một công an khác: “Đi thôi.”
...
Vào buổi trưa khi Tiêu Tiểu Phượng từ trường trở về, cô    về vụ xảy  ở nhà trẻ trong khu công nhân viên.
DTV
Cô  kích động lôi một cái ghế   mặt Vương Húc Phương: “Mẹ, hai đứa con hoang  thật sự ăn trộm hả?”
Vương Húc Phương chế nhạo: “Có trộm     là vấn đề, vấn đề là chỉ cần hai đứa nhỏ đó đội chiếc mũ  lên thì   chúng sẽ  cách nào ở  đây  nữa. Không  cha  nào  để con  sinh hoạt học tập với mấy tên trộm.”
Trong lòng Tiêu Tiểu Phượng lập tức như  gương sáng, cô  đưa tay vuốt nhẹ tóc quanh tai, trong mắt hiện lên ý  sâu xa, như đang suy tư điều gì đó.
Vương Húc Phương mỉm  và vuốt tóc con gái: “Bây giờ   lúc để nghĩ về những điều , cũng chỉ là mấy thứ quê mùa mà thôi,  và cha con  thể xử lý chúng.”
Tiêu Tiểu Phượng bật , nắm lấy cánh tay của : “Mẹ,    cha   như  chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-204.html.]
“Cha con  thương con thì thương ai.” Vương Húc Phương gõ gõ chóp mũi cô .
“Việc quan trọng nhất bây giờ là  trông chừng con trai hiệu trưởng thật , chỉ cần hai  quan hệ đủ sâu, kết hôn càng sớm thì cha  càng yên tâm.”
Tiêu Tiểu Phượng  hổ cúi đầu.
Cô  cũng  ngờ  mới  trường nửa tháng thì    yêu . Đó là một giáo viên thể dục, thoạt  cao lớn, dũng mãnh, tuy  sáng sủa như Bùi Hi Bình, nhưng hình tượng và khí chất giống ,  nam tính. Không  là tình yêu sét đánh  do sự thấu cảm, nhưng Tiêu Tiểu Phượng  ấn tượng   về  .
Sau đó, thỉnh thoảng hai   tiếp xúc, Tiêu Tiểu Phượng mới     thực  là con trai của hiệu trưởng,  càng kiên quyết kết  với  .
Cô   lời Vương Húc Phương,  để lộ  tính khí kiêu ngạo, ngày thường cô  dịu dàng như nước, nên từ từ quan hệ giữa hai  càng ngày càng  .
Dù bây giờ   là thời đại  theo lời mai mối của cha , mặc dù nam nữ  tự do yêu đương, cũng  cần phí thời gian theo một đối tượng đến ba năm năm. Theo suy nghĩ của Vương Húc Phương và Tiêu Kiến Tân, cô  cũng nên kết hôn .
Vương Húc Phương  vẻ rạng rỡ của con gái, bà   nghĩ tới  và Tiêu Kiến Tân   còn ghẻ lạnh như xưa.
Cuộc sống càng ngày càng , bà   khỏi hài lòng.
...
Trong khi Vương Húc Phương đang tràn đầy kỳ vọng về cuộc sống   hơn của bà , thì Từ Lộ Lộ tao nhã ngã  lòng Tiêu Kiến Tân.
“Anh Tiêu,  nghĩ Chu Tú Tú sẽ bỏ qua chuyện của chúng  ?” Lông mày cô  nhíu chặt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, nhưng  cô   ồn ào như Vương Húc Phương và cô  còn yếu đuối động lòng  hơn.
“Yên tâm ,  đang cố gắng nghĩ cách để đuổi hai đứa nhỏ đó  khỏi nhà trẻ. Cô  và chồng cô  đều là những  cứng rắn,  ép đến mức , đến đó   đe dọa họ vài câu, bọn họ sẽ  dám lỗ mãng nữa.” Tiêu Kiến Tân vòng tay qua gáy Từ Lộ Lộ, ngửi mùi thơm từ tóc cô .
“Chỉ là hai  nhà quê   chống lưng mà  đấu với  ?”
Tư Lộ Lộ thở phào nhẹ nhõm, khi ngẩng mặt lên, trong mắt còn  chút sương mù nhàn nhạt, cô  mím môi nhẹ giọng : “Anh là xưởng trưởng Tiêu,   tư cách và địa vị, nếu chuyện   ảnh hưởng đến , em sẽ hối tiếc hết cuộc đời  mất.”
“Lộ Lộ!” Tiêu Kiến Tân cảm động ôm lấy cô .