“Chỉ cần cô  , thì  cần  nuôi những đứa trẻ phiền phức,  cần  kéo chúng lên từ đống nước tiểu bẩn thỉu. Không  mấy bà chị em chồng xảo trá cay nghiệt,  ai  thể bắt nạt  cô, càng   bà  chồng khó tính. Nếu , chỉ cần đối phó qua loa với bà  thì cô cũng chịu đủ.” Trần Thục Nhã càng  càng kích động, hai tay  còng ấn  bàn, cơ thể bất giác nghiêng về phía .
Chu Tú Tú lạnh lùng  cô .
Thời đại    một chút nào. Không  TV và điện thoại di động,   cơm hộp, ngoài việc  xe buýt thì còn   bộ, ngay cả xe đạp cũng là hàng xa xỉ. Ngày hè nóng nực, cô nhớ điều hòa của đời , mùa đông đến  nhớ tới các thiết  sưởi ấm.
Cô   vô   tồi tệ đến suy sụp, mong rằng ông trời sẽ mở mắt và đưa cô trở về nơi ban đầu.
 bây giờ khi  Trần Thục Nhã mở miệng  như thế, cô   hề thấy d.a.o động.
Chu Tú Tú chế nhạo và bình tĩnh  cô  cho đến khi cô  nhận  điều gì đó kỳ quái.
“Cô đang  cái gì?” Trần Thục Nhã thận trọng hỏi.
“Bọn nhỏ  ngoan, hoạt bát, dễ thương và mang  cho   nhiều hạnh phúc. Chị cả và Trung Hà đều  những khuyết điểm riêng, nhưng họ  bắt nạt , chúng  sống hòa thuận với . Về phần Trương Liên Hoa…” Chu Tú Tú  thấp giọng.
“Hi Bình và  sẽ  quan tâm đến bà .”
Cả  Trần Thục Nhã choáng váng,   cô  như  mấy đường sấm sét đánh trúng.
Chu Tú Tú dựa  cái gì mà   điều  với giọng điệu tự nhiên như thế?
“Chúng    giấy đăng ký kết hôn, chúng  là một cặp vợ chồng hợp pháp và   là  của những đứa nhỏ.” Chu Tú Tú lạnh lùng  cô .
“Vì , chúng  sẽ tuyệt đối…  bao giờ cho phép cô chạm đến một cọng lông của bọn nhỏ.”
Đã  tới đây  thì cũng  còn chuyện gì  thể  với cô  nữa.
Khi cô xoay  rời , Chu Tú Tú bình tĩnh : “Đừng  lúc nào cũng chỉ  than  trách phận, cho đến nay thanh niên trí thức Trần và cha  cô  là nạn nhân lớn nhất trong chuyện ,  hy vọng cô  thể sám hối  chín suối.”
Trần Thục Nhã  bóng lưng của Chu Tú Tú với vẻ  tin nỗi, cô  hét lên: “ sẽ  chết!  sẽ ...”
 cô  cũng chỉ đang gắng kéo dài  tàn  mà thôi.
Tuy Ngô Đại Muội  già nhưng bà  là  sống, cô   tự tay g.i.ế.c , pháp luật sẽ  lưu tình mà trừng phạt cô .
Ăn s.ú.n.g là điều  thể tránh khỏi.
Đi  khỏi nơi đó, Chu Tú Tú vẫn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-203.html.]
Mãi đến khi Bùi Hi Bình  đến bên cạnh cô, cô mới ngẩng mặt lên: “Vừa     thấy lời em  ?”
Bùi Hi Bình gật đầu và nắm tay cô: “Ừ,  lo rằng cô  sẽ  em  thương.”
Chu Tú Tú bật .
Anh chính là  như , cho dù cô luôn miệng  rằng   , chỉ cần  một chút cơ hội khiến cô gặp nguy hiểm,  nhất định sẽ xuất hiện và âm thầm bảo vệ cô.
“Em chỉ cảm thấy Trần Thục Nhã thật sự quá đáng thương, một con   như …” Chu Tú Tú cụp mắt xuống.
“Có lẽ cô   sống  ở một thế giới khác.” Bùi Hi Bình xoa đầu cô: “Có lẽ cô   đến nơi mà em từng sống, như em  đó, đó gọi là… gọi là thế giới gì nhỉ?”
“Thế giới song song!” Chu Tú Tú mỉm .
Ý  trong mắt hai  trở nên ấm áp.
DTV
Khi họ tay trong tay bước qua vài văn phòng thụ lý vụ án,  ít   họ chằm chằm và gật đầu tỏ ý.
Chu Tú Tú thấy lạ: “ , em   đồn cảnh sát  nghiêm ngặt,  tuân theo quy định. Rốt cuộc là  quen với lãnh đạo nào thế? Vừa   em   thể một    chuyện với cô  , mà  vẫn  thể  ở chỗ  xa trông coi?”
“À đúng ,    cơ hội . Tú Tú,   chuyện   với em.”
Bùi Hi Bình  với giọng điệu tự nhiên, nhưng  đúng lúc , họ đột nhiên  thấy một bóng dáng quen thuộc.
Điều kỳ quái chính là những gì  đàn ông đó .
“, đó là nhà máy sản xuất thịt. Chúng   ngờ một đứa nhỏ như   trộm đồ, thật kỳ quái.”
“Anh  xem giờ   trộm vặt, lớn lên  thể sẽ   chuyện  hại cho xã hội!”
“Xưởng trưởng của chúng  yêu cầu  báo cáo vụ việc, phiền các  nhanh chóng  cùng  một chuyến.”
Chu Tú Tú khó hiểu bước lên : “Chị Dương, là ai lấy trộm đồ ?”
Chị Dương dọn dẹp vệ sinh ở nhà giữ trẻ giật , hai mắt đột nhiên mở to.
Nhân viên an ninh công cộng  Bùi Hi Bình với giọng điệu nghi ngờ: “Cô    hai đứa nhỏ  ăn trộm đồ, một đứa tên là Bùi Tiểu Niên và đứa còn  tên là Bùi Tiểu Uyển, còn…   bốn tuổi?”