Nước mắt của Trần Thục Nhã chảy ướt hàng mi, cô    đáng thương, trong mắt chỉ  là bất lực.
Cô  chạy về phía , chăm chú  Bùi Hi Bình và nhẹ giọng gọi: “Hi Bình…”
Giọng  chan chứa tình cảm, khẩn trương khiến cho trái tim Chu Tú Tú thắt .
Cô do dự một lúc: “Em đến đó đợi .”
“Mẹ, con cũng .” Tiểu Niên  ngay lập tức.
Tiểu Uyển cũng  nhỏ: “Mẹ, Tiểu Uyển cũng .”
Chu Tú Tú  xổm xuống, nở nụ : “Các con ở  với cha.”
Nói  cô   chầm chậm bước  khỏi thôn.
Hôm nay tới thôn Thứu Sơn, cô  đoán  rằng  sẽ gặp  nguyên chủ. Có một  vấn đề sớm muộn cũng   giải quyết, nếu cứ kéo dài, nó sẽ chỉ  tổn thương tất cả   mà thôi.
Chu Tú Tú chẳng vĩ đại đến thế, cô  bao giờ nghĩ đến tình hình hiện tại của nguyên chủ, xét cho cùng, từ khi   xuyên qua  thể  khác, cái nết tự mãn khắp nơi đó cũng cho thấy  khi nguyên chủ rời , cô  chẳng  chút tình cảm gì dành cho hai đứa trẻ và Bùi Hi Bình.
Điều Chu Tú Tú quan tâm là sự lựa chọn của Bùi Hi Bình.
Dù gì thì Trần Thục nhã cũng là  của những đứa nhỏ, nếu    sống  với chúng thì cô chỉ là  ngoài cuộc.
Đau dài  bằng đau ngắn, chi bằng hãy cho họ một cơ hội.
Lúc   khí trong lành mát mẻ, các chú thím ở cổng thôn đang hóng mát, tay cầm quạt cọ, hàn huyên đôi câu chuyện thường.
Có  ghẹo cô,  cuối cùng trong thôn cũng    tiền đồ, một gia đình bốn  chuyển đến thành phố sinh sống, một cuộc sống   hơn đang chờ đợi họ trong tương lai.
Chu Tú Tú lơ đãng , cô tìm một nơi yên tĩnh,   chuyện với bọn họ nữa.
Từ lúc xuyên về đây, cô   kế hoạch dài hạn nào cả, cô chỉ  cố gắng hết sức để lo cho hai đứa nhỏ và  đổi quỹ đạo cuộc đời của chúng mà thôi. Và rõ ràng là bây giờ cô    điều .
Trong quá khứ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển  từng chịu nhiều tổn thương, nhưng những ngày , nét  trong mắt chúng nó chính là thứ  thể lừa dối.
Chúng nó thích  chuyện, đôi khi  chơi những trò xỏ lá vô hại, hai đứa nhỏ  phụ thuộc  cô và cô cũng dần dần thích nghi với vai trò mới của .
Cô là  của bọn trẻ, nhưng    quan hệ m.á.u mủ.
Chỉ tiếc rằng cuối cùng  đến lúc   .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-196.html.]
Khoảnh khắc Trần Thục Nhã chạy tới, trong lòng Bùi Hi Bình hiện lên một loại ghét bỏ.
Anh cau mày,  chút lưu tình lùi bước và giữ một  cách nhất định với cô .
Sự lạnh lùng và xa lánh trong ánh mắt   trái tim Trần Thục Nhã đau nhói, mắt cô  đỏ hoe, trong chốc lát     .
“Đồng chí,  chuyện mời , chúng   nhanh chóng trở về.” Anh trịnh trọng .
Trần Thục Nhã    giải thích thế nào với  về những việc  xảy  với cô  những ngày , đôi mắt cô  đảo qua và rơi  khuôn mặt của Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Chúng nó lớn lên sáng sủa hơn bất kỳ đứa trẻ nào trong thôn.
Trước đây khi cô  mang theo chúng nó,  hài lòng một cái là chân đ.ấ.m tay đá, những nơi quần áo che phủ đều bầm tím và bẩn thỉu,  như  lăn lộn  bùn đất.
Nhà họ Bùi  quan tâm đến chúng nó,  bỏ rơi và lớn lên trong tăm tối khiến chúng luôn trông  nhút nhát.
 lúc  ánh mắt của chúng trong trẻo, đang  kỹ hướng cổng thôn, như  chạy  nắm lấy tay Chu Tú Tú.
Trong lòng Trần Thục Nhã thấy rầu rĩ.
Giờ cô  sống còn hơn chết, ở nhà họ Đổng ăn  đủ no,  việc nhà đến nỗi tay chai sạn, còn   mảy may quan tâm.
 Chu Tú Tú, cô  một tương lai tươi sáng,  con cái và ngay cả chồng cũng đặt cô lên tim mà che chở.
Trần Thục Nhã  rõ, rốt cuộc vấn đề  ở ?
Rõ ràng là cô   giao dịch với ma quỷ bằng cái giá  trả là  phận bi thảm cho hai đứa nhỏ, chỉ vì vinh quang của bản , nhưng bây giờ những gì cô   chỉ  là xui xẻo!
Trần Thục Nhã cắn môi,  xổm xuống  Tiểu Niên và Tiểu Uyển , giọng điệu trở nên dịu dàng.
“Tiểu Niên và Tiểu Uyển, còn nhớ cô ?”
Tiểu Niên và Tiểu Uyển giữ im lặng, giống như khi chúng nó  đây ở nhà,  cô  với ánh mắt dò xét.
Không, trẻ con   nhiều như thế, chúng nó chị sợ  lạ mà thôi.
Ánh mắt Trần Thục Nhã hiện lên tia tức giận, cô   còn bận tâm đến hai đứa nhỏ  nữa mà bình tĩnh   Bùi Hi Bình.
“Hi Bình,  là thanh niên trí thức trong thôn.” Cô   một cách hào phóng nhất  thể: “ là Trần Thục Nhã.”
“Biết tin  còn sống, cả làng chúng  mừng lắm.” Cô  , lộ  hàm răng đều tăm tắp.
DTV