Trương Liên Hoa  bao giờ ngờ rằng Bùi Hi Bình  đột ngột trở về thôn.
Lúc đầu  những lời rêu rao của dân ở thôn, bà  mừng đến mức  ngậm  miệng, chỉ   tít mắt  Bùi Hi Bình, cảm thấy túi tiền của   về .
  ngờ tới khi  ở thôn rời , lúc Trương Liên Hoa và Bùi Hi Bình bàn về việc trợ cấp thì giọng điệu của   thờ ơ.
“Mẹ, con và Tú Tú đang sống ở thành phố,  đó con  trả tiền học phí cho các con nên giờ bản  cũng khác gì giật gấu vá vai.”
Trương Liên Hoa  , mí mắt nhảy dựng, bà  đột nhiên  lên, hai tay chống lên bàn bát tiên hỏi: “Ý của con là gì? Không cấp tiền nữa? Con trai đưa tiền cho , đó là đạo hiếu và lẽ !”
Chu Tú Tú bình tĩnh  tại chỗ,  thấy Bùi Nhị Xuân và Bùi Đại Phi chôn đầu ăn bánh kếp, trong lòng vỡ lẽ.
Hóa  bà cụ  chỉ nhẫn tâm với cô mà còn chẳng hề quan tâm chăm sóc với m.á.u mủ của .
Chẳng lẽ  khi nghĩ lầm Bùi Hi Bình hy sinh, bà  cũng đối xử khắt khe với Tiểu Niên và Tiểu Uyển như thế.
“Nuôi  già là điều nên , nhưng con thấy  vẫn dồi dào sức lực và còn trẻ.” Bùi Hi Bình   đổi sắc mặt, nhưng giọng điệu  dần nóng nảy.
“Lúc con  ở đây Tú Tú   ở riêng. Đã là hai gia đình, con đương nhiên  lo cho gia đình nhỏ của   .”
Chu Tú Tú mỉm : “Dĩ nhiên, chúng  cũng   mặc kệ đến sống c.h.ế.t của bà, nếu bà đói,  chúng   thể gửi một ít lương thực, ít nhất cũng  bà đầy bụng.”
Trương Liên Hoa tức giận đến nổi gân  trán nhảy lên.
DTV
Gia đình nó ăn ngũ cốc tinh chất,  bà   ăn ngũ cốc thô  ?
Bà  nghiến răng  chằm chằm Bùi Hi Bình,  đó   chằm chằm  Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển rúc  bên cạnh cha ,  còn sợ hãi Trương Liên Hoa nữa, nhưng với khuôn mặt nhỏ  hiện vẻ  vui.
Y như một đứa nhỏ đến từ thành phố.
Trương Liên Hoa ngày càng cảm thấy con trai vượt quá tầm kiểm soát của , bà  quýnh lên nhưng  nghĩ  cách nào khác,  ngã ngửa  giả vờ ngất xỉu.
Chu Tú Tú  ngạc nhiên với thủ đoạn cũ của bà , nhanh chóng để Bùi Nhị Xuân đỡ bà .
Bùi Nhị Xuân đỡ Trương Liên Hoa: “Mẹ, hôm nay là ngày , đừng để  bên ngoài thấy   chê .”
Ngực Trương Liên Hoa run lên vì tức giận: “Không  ai đồn thổi cái loại đàn bà hư hỏng   liêm sỉ…”
“Cạch.” Bùi Hi Bình đặt chiếc cốc tráng men  tay xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-195.html.]
Trương Liên Hoa giật  trong giây lát, một lúc lâu  bà  mới : “Con… con…”
“Tiểu Niên và Tiểu Uyển vẫn còn ở đây, con    những lời thô tục của .” Anh  lên.
“Nói chuyện  ,   con  cần thiết về nữa.”
Bùi Hi Bình lạnh nhạt, dù   tức giận, nhưng sự uy h.i.ế.p trong mắt  đủ để khiến Trương Liên Hoa im lặng.
Anh  Chu Tú Tú, hai  mang theo đứa nhỏ rời  mà  thèm chào. Bùi Nhị Xuân  khỏi chạy về phía : “Hi Bình...”
Bùi Hi Bình    chị , giọng điệu trở nên dịu dàng: “Chị cả, cho Đại Phi uống sữa mạch nha, chị đừng tiếc rẻ,   hết em mua  cho. Sau  nếu  cần thiết, em sẽ  về nữa, nhưng chị và Trung Hà  thể đến nhà bọn em chơi nhiều hơn, bọn em chào đón chị bất cứ lúc nào.”
Nhìn ánh mắt của Bùi Hi Bình dần trở nên dịu , Bùi Nhị Xuân thở phào nhẹ nhõm.
Do dự hồi lâu, chị  khó khăn : “Tính tình  như , em đừng để trong lòng.”
“Em sẽ  .” Bùi Hi Bình  nhẹ, như vô tình, ánh mắt  rơi  căn phòng nhỏ chất củi bên cạnh bếp.
Bất giác những ký ức tuổi thơ  ùa về trong tâm trí .
“Mẹ, thả con ...”
“Con sẽ  bao giờ gây rắc rối nữa,  ơi, cho con  ngoài  mà...”
  kêu lên  lâu, để  điều  chờ đợi là những tiếng chửi bới và đánh đập.
“Để xem mày và Trung Hà  dám trộm trứng chim ăn nữa , xem mày còn dám nữa ...”
Nhớ  những kỷ niệm thời thơ ấu, cơn đau đầu   đến như trong dự liệu.
Bùi Hi Bình thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu  đưa vợ con từ biệt Bùi Nhị Xuân.
Khi bóng dáng cả gia đình bốn  dần khuất trong màn đêm, Bùi Hi Bình mới thu hồi ánh mắt, ánh mắt đượm buồn.
Chỉ là Bùi Nhị Xuân  ngờ rằng đúng lúc  ở cổng thôn,   một  khác đang đợi gia đình nhỏ.
Trần Thục Nhã  đến mức nước mắt gần như khô, cô   một  ở cổng thôn chờ đợi.
Cuối cùng, cô  cũng  thấy bóng dáng của Bùi Hi Bình.
Vì  cô  mặc kệ lao tới: “Hi Bình…”