Chờ khi cô  chạy , Chu Tú Tú hỏi: “Anh  cô  ?”
Bùi Hi Bình   cô: “Anh nên  hả?”
Chu Tú Tú im lặng một lúc,  cả hai đứa con ở bên cạnh, bây giờ   lúc.
Trong cái liếc mắt   tâm tư của    , cho nên   thêm  nữa.
Trong lòng nghĩ như ,  đột nhiên cảm thấy con đường  mặt  quen thuộc, dựa theo trí nhớ  về hướng nhà họ Bùi.
Sự chú ý của Chu Tú Tú lập tức   thế bởi điều , cô ngạc nhiên : “Anh nhớ  ?”
“Hơi .” Bùi Hi Bình bắt gặp tia sáng trong mắt cô, khóe miệng cong lên, cô thật sự  quan tâm đến .
Trần Thục Nhã   Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú mang mấy đứa nhỏ theo  gì, nhưng   thể truy đuổi đến cùng.
Bởi vì lúc , cô  bận trợn mắt há mồm   đàn ông của .
Mặt mũi Đổng Hòa Bình tái xanh, mặt sưng vù,  mắt cá chân vẫn còn chảy máu.
Chiếc sọt  tay vẫn còn, nhưng hai quả trứng   vỡ, chất lỏng trong trứng chảy  quần khiến   trông vô cùng chật vật.
Trần Thục Nhã giật : “Anh   ?”
Đổng Hòa Bình lạnh lùng  cô , xoay  bước về nhà.
Cô  chỉ  thể bước chậm chạy theo, mồ hôi của cô  toát lạnh cả sống lưng.
Sau khi về đến nhà, vẻ dịu dàng buổi sáng của Đổng Hòa Bình biến mất  dấu vết. Trước câu hỏi của Trần Thục Nhã,     phớt lờ và chỉ giải thích cho   về những gì  xảy  hôm nay.
Bây giờ thị trấn  khắt khe trong việc đầu cơ tích trữ, nhưng họ  thể công khai buôn bán. Đổng Hòa Bình dò hỏi và bước  một con hẻm,  lẽ là khu chợ đen mà   thường .
Ở chợ đen, những quả trứng   mang tới   chào đón, lúc đầu    kiếm  một ít tiền.
Tuy  tiền kiếm   nhiều nhưng cũng đủ khiến   bất ngờ so với  cảnh ngày xưa chỉ kiếm  của cải từ công xã.
Đổng Hòa Bình vô cùng cao hứng đến mức mua môi múa mép bán hàng, dụ dỗ mấy bà cô dì cả. Chỉ tiếc hai quả trứng  vỡ  xe buýt, nhưng tính toán vẫn  lãi.
Đổng Hòa Bình vui vẻ về nhà, nghĩ rằng   tìm  lối thoát.
Không ngờ,  khi  khỏi đầu ngõ, một chiếc sọt lớn bất ngờ đội lên đầu  .
Rồi  đó  ai đó tay đ.ấ.m chân đá  , chửi bới     quy tắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-194.html.]
Đổng Hòa Bình đau đớn lăn qua lăn   đất, cuối cùng khi  đàn ông  hả giận bỏ ,   cởi bỏ chiếc sọt  đầu.
Anh   rõ duyên cớ để  đánh như thế, lúc  cả  choáng váng,  hồn  tức giận.
“ là đồ  chổi!” Đổng Hòa Bình mắng Trần Thục Nhã.
Mặt cô  tái mét: “Chợ đen đầy rẫy  tâm độc địa ác,  thể  cướp công việc  ăn của    đắc tội với  .”
DTV
“Đừng  nhảm nữa.” Ngô Đại Muội đè khăn nóng lên mặt Đổng Hòa Bình với vẻ mặt đau khổ.
“Mẹ   con  ngoài kiếm tiền,   việc chăm chỉ như  là vì cái gì? Chúng  hiện tại cũng  đến mức c.h.ế.t đói...”
Khi Ngô Đại Muội , bà  như  như  liếc  Trần Thục Nhã,  mặt  và lắc đầu,  tiếp tục cằn nhằn nữa.
Trần Thục Nhã bĩu môi : “Mẹ, con    chí tiến thủ,   là Hòa Bình  đắc tội với  , nhưng   nghĩa là     tài  ăn. Chỉ cần tìm hiểu rõ ràng  khi  là .”
“Câm miệng!” Đổng Hòa Bình bực dọc, đột nhiên giơ tay tát Trần Thục Nhã đầy thô bạo: “Cô biến  chỗ khác .”
Trần Thục Nhã che mặt kinh ngạc   .
Đây   là  đầu tiên   đánh cô , ai  thể ngờ rằng  đàn ông hiền lành và lễ phép    tay bạo lực như ?
Cô  hung hăng trừng mắt    với đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi chạy  khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng cô  bỏ chạy, vẻ khinh thường trong mắt Ngô Đại Muội xẹt qua, bà  bất lực  đầu : “Hòa Bình, vợ chồng nào mà  xung đột chứ, con đừng đánh nó.”
Đổng Hòa Bình thở dài: “Mẹ,   bụng quá đấy, cô  chỉ thiếu kỷ luật thôi. Nếu  tát cô , e rằng sẽ  nhiều chuyện tào lao để !”
Ngô Đại Muội   gì nữa lắc đầu: “Mẹ  thu dọn quần áo .”
“Để Thục Nhã  thu .” Đổng Hòa Bình ngăn bà  .
“Thục Nhã  việc chăm chỉ cả ngày cũng vất vả,  cố gắng hết sức để giúp nó  nhiều việc hơn trong khi vẫn còn sức lực.” Ngô Đại Muội hiền dịu .
Nói xong, Ngô Đại Muội chậm rãi  thu dọn quần áo.
Nhìn bóng lưng run rẩy của , đáy lòng Đổng Hòa Bình đau âm ỉ.
Mẹ   già  còn    thuê cho họ nên   hưởng hạnh phúc.
Trần Thục Nhã thực sự   bằng vợ cũ của  …