Trần Thục Nhã càng ngày càng gầy, nước da của cô  càng ngày càng trở nên sạm đen.
Mỗi sáng sớm, cô  đều lao   việc với Đổng Hòa Bình, đều là những công việc mệt nhọc và khó khăn nhất ở công xã. Lúc đầu, cô  nghĩ rằng đợi sóng gió qua  thì  chuyện sẽ  , nhưng cô   ngờ rằng dân làng  trí nhớ  đến mức họ vẫn nhổ  mặt cô  khi  thấy cô .
Trước đây, Trần Thục Nhã  nghĩ đến việc lên thành phố và sống một cuộc sống  , vì  cô   chút ghét bỏ khi  đầu đến sống cùng với thanh niên trí thức. Bây giờ thì , cô  và Đổng Hòa Bình sống trong căn nhà tồi tàn đó, trong nhà chỉ  một cái giường đất,    ngủ cùng với bọn họ, chỉ cần nghĩ đến điều đó, Trần Thục Nhã  thấy ghê tởm  thôi.
Cô  mong  sống một cuộc sống  .
“Hòa Bình,  đây   với  sẽ thử  ăn nhỏ  trấn,  nghĩ thế nào ?” Trần Thục Nhã tranh thủ hỏi  khi bắt đầu  việc.
Đổng Hòa Bình nghèo mà gọn gàng,   đổ một chậu nước để tắm rửa sạch sẽ. Nghe câu hỏi của Trần Thục Nhã,   cau mày: “Cô tính   ăn ở ? Đầu cơ tích trữ,  chừng  bắt nữa.”
Trần Thục Nhã khó  thể tưởng tượng  rằng một  đàn ông hèn nhát như    thể  tiền đồ như tình tiết trong văn vẻ, nhưng lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tới mức  cô  chỉ  thể để    chỗ dựa cho .
Cô  nhẹ giọng: “Muốn giàu sang thì đành chịu rủi ro,  ít  kiếm  cả hũ vàng đầu tiên bằng cách  đấy. Hòa Bình,   , lấy mấy món hàng thổ sản ở trong nhà  mua vài quả trứng  thử xem, tiền là dành dụm từng cái một như thế đấy…”
Đổng Hòa Bình nhướng mày: “Thật ?”
Trần Thục Nhã nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay  nắm lấy cánh tay  : “Hòa Bình,    đây  hiểu lầm   nhiều.  chúng  là vợ chồng, vốn dĩ là  một nhà. Hãy quên  những chuyện khó chịu đó trong quá khứ, chúng  hãy sống một cuộc sống ,   ?”
Trần Thục Nhã gầy đến nỗi hai má hóp , hai quầng thâm  mắt và làn da cũng  còn thanh tú như .
Có thể là do công việc ở công xã quá mệt mỏi,  thể là do áp lực tinh thần quá lớn khi   khác chỉ trỏ,  vì một sự tự trách nào đó sâu thẳm trong lòng, ai mà  ?
DTV
Oán trách lẫn  cũng  giải quyết  gì, Đổng Hòa Bình cuối cùng bất lực gật đầu: “Được ,  hãy thử sống thật  .”
Nghe những gì   , đôi mắt của Trần Thục Nhã đột nhiên sáng lên.
Cô  nắm tay Đổng Hòa Bình, phấn khích  thôi: “Vậy ngày mai  lên trấn thử xem!”
Tay của Đổng Hòa Bình cứng đờ,   lặng lẽ thu tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-192.html.]
Trước đây,   cho rằng Trần Thục Nhã khác với Bùi Nhị Xuân, cô   kiến thức và văn hóa, đồng thời cũng đầy trí tuệ. Chính vì điều  mà     cô  thu hút.
  khi họ thực sự đến  với , cô   khiến    thất vọng.
Trong xương cốt của cô  chẳng qua cũng chỉ là phụ nữ thôn quê.
Ngay cả những thanh niên trí thức từ thành phố đến, cũng chả  gì ghê gớm.
…
Mặc dù vẫn còn một chút do dự trong lòng, nhưng lời  của Trần Thục Nhã cuối cùng  đánh thức Đồng Hòa Bình.
Trong sách,    dã tâm  lớn  khi kiếm  hũ vàng đầu tiên,  đó leo lên từng bước, điều  chứng tỏ     là  bằng lòng với cuộc sống hiện tại.
Vì , dù bên    tiền,   vẫn cố gắng tìm cách lên trấn.
Trần Thục Nhã lấy cái sọt nhét  tay  : “Cha   mặc kệ  , đây là ba đồng tiền cuối cùng   thể đưa cho .”
Đổng Hòa Bình nắm chặt tiền,  khỏi cảm động, gật đầu mạnh mẽ.
Tuy nhiên ngay khi   rời , Ngô Đại Muội bắt đầu  sắc mặt Trần Thục Nhã.
“Cô an tâm cái gì ?” Ngô Đại Muội trừng mắt  cô.
Trần Thục Nhã sững sờ: “Mẹ,   con đang hy vọng gia đình chúng   cuộc sống  hơn ?"
Ngô Đại Muội chế nhạo: “ thực sự  thể hiểu , Hòa Bình đang tìm kiếm điều gì ở cô đấy? Lúc  Nhị Xuân luôn sát cánh với nó trong  việc nó , vì sợ nó mệt mỏi, cô thì ngược , chỉ  đẩy nó  kiếm tiền! Kiếm tiền để cho cô tiêu đúng ? Cô  năng lực như , tại   xin tiền nhà  đẻ cô ?”
Trần Thục Nhã tức giận đỏ bừng mặt,  tranh luận với bà  nhưng thấy rằng   thể   bất cứ điều gì.
Ngô Đại Muội bình thường  thì  vẻ hiền lành, nhưng  thực tế, bà   dễ sống chung so với Trương Liên Hoa. Trương Liên Hoa tính tình mạnh mẽ, Ngô Đại Muội thì âm trầm, ngày thường bà  giả bộ     mặt Đổng Hòa Bình,  mà  bắt nạt cô  ở chốn riêng tư như thế !