Bùi Hi Bình  thể nấu một  món ăn đơn giản, mặc dù thành phẩm  bằng tay nghề của Chu Tú Tú, nhưng  chung cũng ăn . Sau khi hai đứa trẻ  lượt  khỏi nhà tắm và ngoan ngoãn chạy đến chỗ , Bùi Hi Bình  chuẩn  xong bữa tối.
Mấy ngày , Bùi Hi Bình   về về từ quân đội,   kiệt sức.
 bây giờ  Chu Tú Tú và hai đứa nhỏ bên cạnh,  mệt mỏi đều tan biến, tất cả những gì cảm nhận  chỉ là sự ấm áp của gia đình.
“Trứng rán của cha ăn ngon quá.” Tiểu Uyển vụng về cầm đũa, vất vả mới kẹp  miếng trứng  vội vàng cho  miệng.
Miệng cô bé nhét đầy thức ăn, khi nhai thì hai má phồng lên, nhưng đôi mắt trong veo như pha lê.
Bùi Hi Bình  hỏi: “So với  con  thì ngon hơn ?”
Tiểu Niên  chuyện luôn công bằng, lập tức nghiêm túc lắc đầu: “Mẹ nấu còn ngon hơn nữa!”
“Tiểu Uyển  ăn thức ăn do cha .” Lông mày của Tiểu Uyển nhăn ,  vẻ  rối rắm: “Càng  ăn thức ăn do  .”
Trí óc của đứa nhỏ  trong sáng, thế giới của chúng đơn giản, và việc chúng ăn đồ ai nấu cũng là một vấn đề lớn đối với chúng.
Nhìn thấy Tiểu Uyển cân nhắc vấn đề khó khăn như , Chu Tú Tú  khỏi nở nụ .
“Vậy còn   quá đơn giản  ?” Bùi Hi Bình  nhéo má Tiểu Uyển.
“Hôm nay cha nấu, ngày mai  nấu, mỗi ngày từ nay về  cha   phiên  nấu cho con ăn nhé.”
Đôi mắt của hai đứa trẻ chợt hiện lên vẻ phấn khởi, chúng dốc sức nuốt thức ăn  miệng và tranh  hỏi Bùi Hi Bình.
“Thật  cha? Từ nay con  thể ăn những món do cha   mỗi ngày   ạ?"
“Tương lai cha sẽ sống cùng chúng con chứ?”
“Cũng giống như cha  của Bành Minh Minh, họ sống cùng  mỗi ngày.”
“Còn  Nguyệt Nguyệt, Tiểu Âu, Thuận Thuận,... cha  của họ đều sống cùng !”
Những câu hỏi  của bọn nhỏ đầy vẻ ngây thơ,  cho Chu Tú Tú khó  thể trả lời chúng một lúc. Cô im lặng một lúc, vén tóc   tai, nhưng động tác mới  một nửa, cô   thấy giọng  trầm thấp và mạnh mẽ của Bùi Hi Bình.
“Chúng  là một gia đình, tất nhiên  sống cùng  .” Anh  Chu Tú Tú.
Khi ánh mắt hai  chạm , Chu Tú Tú    đáp  như thế nào, ngẩn   qua loa  cả nhà  ăn xong bữa tối, cô lập tức thu dọn bát đĩa  chạy  bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-191.html.]
Không khác gì một kẻ đào ngũ.
Cô còn    giải thích với  thế nào về sự bất thường , chỉ đành sắm vai là một kẻ đào ngũ thôi.
Chu Tú Tú ủ rũ một lát, thu dọn phòng bếp  đó quét dọn nhà cửa, nhưng vẫn  tránh khỏi mặt đối mặt với Bùi Hi Bình.
Khi  khỏi phòng,  di chuyển  nhẹ  chậm rãi đóng cửa : “Tiểu Niên và Tiểu Uyển ngủ .”
Chu Tú Tú  gật đầu: “Chúng nó  dễ dỗ.”
DTV
“Vừa  chúng nó còn hỏi  xem   chuẩn  đồ chơi như  nó từng   .”
“Có thể  bọn nhỏ ở nhà trẻ   lớn  ngoài sẽ mang quà về nhà.” Chu Tú Tú  tới: “Chúng nó còn nhỏ, thích  nuông chiều.”
“Không , ngày mai  sẽ đến hợp tác xã cung tiêu.” Bùi Hi Bình  xong, xoa tóc cô một cách tự nhiên, nắm lấy tay cô  xuống bên cạnh.
Anh  thể cảm nhận  sự khác thường của cô trong mấy ngày .
Dáng vẻ  đến gần    né tránh.
Có lẽ vì quá nhiều chuyện xảy  nên trong thời gian ngắn cô  lấy  tinh thần.
“Tú Tú, chúng  dọn về cùng  .” Anh ấm áp .
Chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến, Chu Tú Tú cắn chặt môi, nhẹ giọng : “Không sống ở chỗ  .”
Bùi Hi Bình sống trong một khu tập thể một  ở, bốn  sống chung với  thì quá chật chội.
Tưởng rằng   câu  sẽ  thể kéo dài thời gian, nhưng  ngờ Bùi Hi Bình  sớm  biện pháp đối phó của riêng .
“Tú Tú,   tuân theo sự sắp xếp của quân đội, chấp nhận chuyển ngành,   sẽ ở bên em.” Bùi Hi Bình nắm tay Chu Tú Tú.
“Còn , gần đây  ký ức sinh động nào đó cứ lẩn quẩn trong đầu ,  tính sẽ trở  thôn để xem thử. Em… em  thể  cùng với  ?”
Đôi mắt Bùi Hi Bình sâu thẳm,  nhẹ giọng hỏi ý kiến của cô.
Chu Tú Tú sửng sốt: “Thôn Thứu Sơn…”
Xem   , rốt cuộc thì   cũng  gặp cho bằng  nguyên chủ.