Bùi Hi Bình nghĩ đến Chu Tú Tú, ánh mắt  sáng lên, nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng : “Vẫn .”
Chỉ là, mối quan hệ trong quá khứ của họ thực sự  tệ ?
Nếu  , tại   đầu tiên  thấy cô, trong lòng    ấn tượng ?
Trong ký túc xá tối tăm, đôi mắt đen của Bùi Hi Bình sâu như biển, nghĩ đến cảm giác trong từng  thời gian ở bên cô,  nóng lòng  về nhà.
Bất giác,  nhớ  những gì thủ trưởng   với  hôm nay.
Nên nhanh chóng đưa  quyết định sớm về các lựa chọn trong tương lai thôi.
Vào ngày Bùi Hi Bình  về, trời đổ mưa.
Chu Tú Tú vội vàng đến nhà trẻ và  mắc kẹt do mưa lớn.
Nhìn thấy cơn mưa lớn trút xuống, bọn nhỏ vui mừng khôn xiết, nhờ  cô giáo giữ gìn trật tự nên mới  đội mưa mà giẫm lên vũng nước.
Nhìn dáng vẻ sung sướng của chúng nó, Chu Tú Tú  khỏi liên tưởng đến hoạt hình “Nhảy trong vũng bùn” của đời  .
“Đồng chí Chu,  nghĩ là mưa sẽ  tạnh trong chốc lát ,  là đồng chí và các phụ  khác cùng  lớp  một lát?” Cô giáo Trịnh .
Chu Tú Tú  mưa cứ theo đà đổ xuống, chỉ  thể gật đầu.   lúc , một bóng  chậm rãi xuất hiện.
Vai   rộng chân dài, tay cầm một chiếc ô lớn màu đen, mưa rơi lất phất, nhưng    chật vật chút nào và bước những bước  vững chắc.
Khoảnh khắc cô  thấy , ánh mắt Chu Tú Tú tràn đầy vui sướng, dường như  thứ đều trở nên sáng bừng.
“Tiểu Niên, Tiểu Uyên, cha các em đến !” Cô giáo Trịnh phản ứng và ngay lập tức vẫy tay với chúng nó.
Hai đứa nhỏ nhanh chóng chạy  ngoài, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bùi Hi Bình   mặt bọn họ, ánh mắt đột nhiên trở nên thật ấm áp, cuối cùng dừng   mặt Chu Tú Tú.
Sau nhiều ngày  gặp, nhung nhớ và thấp thỏm trong lòng   giảm  một nửa mà ngày càng tăng lên.
“Anh nhớ em.” Anh chăm chú  cô, giọng  nhẹ nhàng, “Nhớ em và bọn nhỏ.”
Mặt Chu Tú Tú lập tức đỏ bừng, cô khẽ liếc  cô giáo Trịnh vẫn đang bên cạnh .
DTV
Cô giáo Trịnh ho nhẹ và  với hai đứa nhỏ: “Chào tạm biệt cô  hai con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-190.html.]
Tiểu Niên và Tiểu Uyển ngoan ngoãn chào tạm biệt   giữa Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình.
Niềm vui của họ dường như tràn  khỏi đáy mắt xinh , Bùi Hi bình mỉm , một tay cầm tay Tiểu Uyển và tay  cầm tay Tiểu Niên: “Về nhà thôi.”
“Về nhà thôi!” Đứa nhỏ vui mừng kêu lên.
Trong cơn mưa lớn, Bùi Hi Bình bảo vệ Chu Tú Tú và lũ nhỏ,  từng bước chậm rãi.
Gia đình họ  mưa gió táp  mặt, nhưng cũng  khiến họ chán ghét, chỉ   với    vui vẻ.
Có những tiếng cảm khái từ các bậc phụ  của những đứa nhỏ trong lớp học.
“Chồng của đầu bếp Chu quả là một  chồng . Dù trời mưa,   cũng đến đón cô  và hai đứa nhỏ. Gia đình     như thế, cùng lắm là để  đợi trời tạnh  mới về nhà.”
“ ,  dầm mưa thì  , để con dầm mưa thì chúng   xong với bọn họ.”
“Nhìn chồng đồng chí Chu   như thế, quần áo tươm tất, đầu tóc tỉ mỉ,  mà chẳng nghĩ ngợi gì đến bản . Mưa to xối ướt nửa vai,   liên tục đưa ô về phía vợ. Đó là vì sợ rằng cô  sẽ  ốm khi mắc mưa!”
Những cuộc thảo luận  cứ nối tiếp , bọn nhỏ  vẻ câu hiểu câu , cô giáo Trịnh  khỏi âm thầm gật đầu.
Thật sự hiếm khi thấy một  đàn ông  như chồng của đồng chí Chu.
 bản  đồng chí Chu cũng  , cô  xứng đáng  như !
…
Bọn nhỏ cuối cùng cũng   thấy Bùi Hi Bình,  kiềm chế  ánh  trong đôi mắt.
Cả bốn  trò chuyện  ,   dừng, khi về đến nhà, cả  đều ướt sũng nước mưa nhưng nụ    vẫn trong sáng và thuần khiết.
Đến cửa nhà, Chu Tú Tú lấy chìa khóa .
Tiểu Niên và Tiểu Uyển ôm lấy Bùi Hi Bình  phòng, mỗi  nắm tay  và đẩy   xuống ghế.
Chu Tú Tú  : “Hai con ,  tắm rửa  , nếu  sẽ dễ  cảm lạnh.”
Tắm cho hai đứa nhỏ   phiền phức, đạt  hai , Bùi Hi Bình  lên định giúp, nhưng  Chu Tú Tú ngăn : “Đi xe lửa lâu như , vất vả cho  ,  nghỉ ngơi  .”
Lời  tuy nhẹ nhàng nhưng   thể từ chối, thấy cô đang bận rộn thu xếp nước tắm cho bọn trẻ, Bùi Hi Bình mỉm    bếp phụ giúp việc nấu nướng.