Phúc lợi ở xưởng chế biến thịt  ,  cung cấp đồ ăn ở nhà ăn một ngày ba bữa. Lương của công nhân trong phân xưởng cũng  cao, nếu như  mua đồ nấu ăn  thì quá tốn tiền, hầu như đều lựa chọn giải quyết ở nhà ăn.
Tiêu Kiến Tân  gia cảnh của Từ Lộ Lộ  , nhưng lúc   vài  nấu ăn cho ông , cô  đều  lấy tiền,  nghĩ tới còn  thể   nấu cơm sẵn chờ  như .
"Bởi vì mấy ngày hôm  mỗi buổi tối thứ tư  đều tới đây ăn cơm, tuy rằng chúng   từng ước định gì cả nhưng em lo lắng  đột nhiên  tới đây sẽ  thấy em." Từ Lộ Lộ nở nụ  hào phóng, gương mặt  hiểu   đỏ lên.
"Không  cả, nếu như   tới, tự em cũng  ăn cơm."
Tiêu Kiến Tân  đầu qua  thấy  bàn  ba món ăn một món canh  bật  : "Em ăn uống nhiều như  ."
Nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô , ánh mắt của Tiêu Kiến Tân  ý vị sâu xa hơn.
Ông  và Vương Húc Phương quen    vài thập niên, khi đó hai  vẫn còn ngây thơ, bà  xinh  thông minh  chao đảo  ít . Ông  cũng  hao tổn  ít tâm tư để theo đuổi bà , hai  cũng coi như là  tự do yêu đương, chỉ do khi đó ông  hai bàn tay trắng, Vương Húc Phương  nuông chiều quen khó tránh khỏi  lúc tuỳ hứng.
Bầu bạn với   tới hiện tại, tính tình của Vương Húc Phương vẫn luôn  sửa , Tiêu Kiến Tân   chăm sóc vợ   dỗ con gái, trong lòng càng thêm mệt mỏi. Bởi , lúc  thấy Từ Lộ Lộ  tâm  ý trả giá cho  mà  cần báo đáp, nội tâm ông   đả động  dừng ở   cô .
"Ăn cơm ." Từ Lộ Lộ  khúc khích  tới,  trán  chút mồ hôi.
Cô  lấy thêm một đôi đũa đưa cho ông , đang  động đũa đột nhiên  vỗ trán: "Anh ở nhà  ăn  đúng ?"
DTV
Tiêu Kiến Tân khó xử gật đầu.
"Vậy thì  ." Từ Lộ Lộ thở dài nhẹ nhõm một : "Em còn lo lắng  đói bụng!"
Nói xong, cô   tự  ăn  đến   lòng .
Trong lòng Tiêu Kiến Tân càng thêm cảm động.
Hai  bọn họ   nhiều chuyện từ chuyện công việc cho tới chuyện cuộc sống,   nguy cơ trong nhà ông    gỡ bỏ, cô  lập tức lộ  nụ  vui vẻ.
"Xưởng trưởng Tiêu,  nhất định   , công nhân chúng em đều cảm thấy  đặc biệt ghê gớm. Lúc    mỗi ngày đều mặt ủ mày ê, em  lo lắng, lo lắng giữa  và chủ nhiệm Vương xảy  mâu thuẫn ngày càng lớn. Hiện tại thì  ,  cần lo lắng nữa!"
Một bữa ăn xong, tâm trạng của Tiêu Kiến Tân càng trở nên thả lỏng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-186.html.]
Chờ đến khi ông    khỏi cửa, Từ Lộ Lộ mới do dự một chút lưu luyến  rời đưa chìa khoá ký túc xá .
Tiêu Kiến Tân mở lòng bàn tay , chìa khóa lạnh lẽo dừng  trong lòng bàn tay ông   lòng ông  đau đớn.
Dường như trong vô thức ông  ôm chặt lấy cô .
Từ Lộ Lộ sửng sốt nhưng  hề né tránh.
Cơ thể mềm mại   hương thơm của đồng chí nữ trẻ tuổi, mãi cho đến khi ôm  ông  mới cảm thấy thất lễ.
"Thật sự xin  mạo phạm ."
Tiêu Kiến Tân  xong  buông cô  , nhưng  nghĩ tới Từ Lộ Lộ  đột nhiên lấy hết can đảm chôn   n.g.ự.c ông .
Tiêu Kiến Tân mở to hai mắt , bàn tay cứng đờ hồi lâu   rơi xuống thế nào, cuối cùng  nhẹ nhàng đè lấy cô .
...
Vương Húc Phương và Tiêu Tiểu Phượng  tới bách hóa.
"Mẹ, vì  cứ  để con  thời vụ  gì? Trước  bạn học đều hâm mộ con  một  cha là xưởng trưởng, dễ dàng trở thành nhân viên chính thức. Hiện tại   con  cái chức bé đó, nếu như mấy  đó  sẽ  chê  con." Tiêu Tiểu Phượng dẩu miệng,  tình nguyện mà .
Vương Húc Phương dùng tay đẩy trán cô : "Làm tạm thời thì  ? Chỉ là tiền lương  thấp chút,  còn  tiền riêng, đến lúc đó còn cho con thêm. Con còn trẻ tuổi,  thể  ở nhà cả ngày ,   ngoài là cần thiết nhất."
"Nói đến tất cả đều là do Chu Tú Tú , nếu   bởi vì cô  con cũng   mất việc." Tiêu Tiểu Phượng tức giận bất bình .
"Mẹ  con tức giận cái gì." Vương Húc Phương  lời thấm thía.
"Chuyện ở bên Hi Bình con cũng đừng nghĩ nữa,   cũng  gia đình  vợ con , cũng may lúc  hai đứa còn  kết hôn, nếu  hiện tại con mới là    .  mà   và Chu Tú Tú  tổn thương con nhiều như ,  tuyệt đối sẽ  bỏ qua cho bọn họ. Dù  thế nào, nước mắt con gái  cũng  thể để rơi  ."
Ánh mắt Tiêu Tiểu Phượng sáng lên: "Mẹ,   thật ?"
"Đương nhiên." Vương Húc Phương đặt tay lên vai cô : "Cũng chỉ là hai đứa nhà quê mà thôi, bọn chúng cùng hai đứa con  cơm ăn     còn nhờ  câu  của cha với  con ?"