Hai đứa nhỏ bên cạnh nhảy nhót, một tiếng  một tiếng kêu: "Cha ... Cha !"
...
Thẳng đến khi Vương Húc Phương    chuyện , Tiêu Tiểu Phượng vẫn  thể tin  những gì   thấy.
"Mẹ   Hi Bình là chồng của Chu Tú Tú? Hai đứa nhỏ nhà quê  là con   sinh ?" Tiêu Tiểu Phượng cau mày, giọng  bén nhọn.
Vương Húc Phương gật đầu: "Mẹ cũng  nghĩ tới tình hình  phát triển thành  thế , nhưng mà một khi   cũng khiến cho một nhà bọn họ sống ngày lành  , sẽ   gì cản trở chúng ."
Tiêu Tiểu Phượng trợn mắt há hốc mồm,  cô   thể nghĩ tới bản  hao tổn sức lực  một chuyến   cho một nhà bọn họ đoàn tụ.
Cô   cam lòng nhưng cô   rõ Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình vốn dĩ là một đôi,  cô   thể tranh giành  cái gì?
Tiêu Tiểu Phượng  chấp nhận  sự thật , lặng thinh   sô pha  rên một tiếng.
Mà Vương Húc Phương cũng  an ủi gì bởi vì Tiêu Kiến Tân  trở về.
Lúc Tiêu Kiến Tân trở về mặt mày hồng hào giống như chuyện xảy  hồi sáng  ảnh hưởng bất cứ thứ gì tới ông . Vương Húc Phương vật lộn một chút nhịn    : "Chu Tú Tú và Hi Bình vốn là một đôi, ông  khó chịu ?"
Tiêu Kiến Tân vui vẻ: " khó chịu cái gì? Vốn dĩ  chỉ lo lắng tình cảm của Tiểu Phượng dành cho Hi Bình quá sâu nặng về    nên  cái gì. Hiện tại thì  , con gái  hết hy vọng, về   sẽ tìm cho nó một   gia đình trong sạch, nó sẽ  để ý  đến chuyện vụn vặt  nữa ."
"Ông lo lắng cho con gái ?" Vương Húc Phương thử hỏi han.
"Đương nhiên, Tiểu Phượng từ nhỏ đến lớn đều  chúng  yêu chiều, bà đau lòng  đương nhiên cũng đau lòng. Trước  bà  theo   ăn qua bao nhiêu khổ sở, chịu qua tội. Hiện tại thật vất vả mới  ngày  như bây giờ, về  chúng  đừng ầm ĩ mâu thuẫn nữa."
Đây là  đầu tiên trong mấy ngày nay hai   chuyện thẳng thắn như .
Mũi Vương Húc Phương chua xót, trong lòng tủi : "Ai bảo ông buổi tối mỗi khi về nhà sắc mặt cứ đen sì như ?  còn tưởng rằng ông ở bên ngoài   khác!"
Tiểu Kiến Tân lập tức cao giọng  to, ôm bà  ôm gần: "Nói ngốc cái gì ?  từng  tuổi  còn lăn lộn  gì nữa? Lòng  ngoại trừ bà  cũng chỉ còn con gái thôi, khác cái gì giả vờ cũng  !"
Hai vợ chồng ôm , Vương Húc Phương rốt cuộc cũng thờ phào nhẹ nhõm một .
Hai  xoá tan hiềm khích lúc , bà  cảm thấy  mỹ mãn  mặt lộ  nụ  vui mừng.
Chỉ là Vương Húc Phương    , tay Tiêu Kiến Tâm đang ôm  nhưng ánh mắt ông   lập lòe. Sau khi tự do cũng chẳng  tâm tư của ông  chạy tới chỗ nào, một lòng dừng    ai.
...
Bùi Hi Bình giúp Tiểu Niên tắm rửa xong  cùng Tiểu Uyển chơi đùa một lát.
Hai đứa nhỏ vui vẻ vô cùng vẫn còn sức lực lặn lộn ở  giường, mãi cho đến khi mí mắt gục xuống  chịu đựng  mới từ từ tiến  mộng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-183.html.]
Hai đứa nhỏ ngủ ngon lành khóe miệng   nhếch lên giống như đang mơ thấy giấc mộng .
Ánh mắt Bùi Hi Bình ấm áp, đến tận khi xác nhận hai đứa nhỏ  tỉnh dậy nữa mới  lên.
 khi       đối mặt với ánh mắt căng thẳng của Chu Tú Tú.
"Anh..." Bùi Hi Bình chần chờ một lúc, chỉ ngón tay  ngoài cửa: "Hôm nay  trở về nghỉ ngơi đây."
"Được." Chu Tú Tú đáp ứng nhanh chóng, giống như tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, cô đưa   đến cửa.
Không  cô   cùng  ở bên  chỉ là cô   vì , hiện tại chỉ cần cùng  ở  một mái hiên, Chu Tú Tú sẽ cảm thấy cả    tự nhiên.
Có lẽ cái cô cần là một chút thời gian.
Chu Tú Tú đưa  đến ngoài cửa, dịu dàng cùng  tạm biệt.
Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Hi Bình  thêm  phần bất đắc dĩ.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa tóc cô: "Ngày mai gặp."
Chu Tú Tú mím môi: "Ngày mai gặp."
Cô đóng cửa , ngẩng mặt lên yên lặng một lúc mới từ từ  xổm xuống.
Cô  bọn họ ở bên  nhưng   nương nhờ   phận của  khác.
Tình huống  quá phức tạp, cô  nên  sự thật cho   ?
Nếu  hiểu  sự thật sẽ tự lựa chọn quyền lợi cho .
...
Mà ở ngoài cửa, Bùi Hi Bình chậm rãi rời , trong đầu bỗng nhiên  xuất hiện cơn đau nhức.
Nụ  hàm súc, vẻ mặt khó chịu, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng...
Người nọ  chút giống với Chu Tú Tú nhưng    là cô.
DTV
Anh cảm giác  hình như  nhớ tới cái gì đó.
Có lẽ nên đưa cô cùng tụi nhỏ trở  thôn một chuyến, trở  nơi  sinh sống từ nhỏ tới lớn  xem.
Bí ẩn mới  thể thể  vạch trần.