Tiểu Niên  dứt lời, khoé miệng cũng từ từ giương lên, vẻ mặt giống như  tính  kỹ càng. Nghe xong lời  của  bé, Tiểu Uyển lập tức nhảy lên: "Anh ơi là cha ? Thật sự là cha ạ!"
Tiếng  vui sướng của bọn nhỏ lập tức vang vọng đến bên tai Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú,  khí đột nhiên chợt rộn rã vui tươi.
Lúc   đến phiên Chu Tú Tú ngây ngẩn cả , cô ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Niên,   con   ?"
Tiểu Niên giương cằm lên: "Cha từng ôm con , con còn nhớ rõ!"
Lồng n.g.ự.c nho nhỏ của Tiểu Uyển   phập phồng, cô bé cảm thán: "Anh thật sự  lừa Tiểu Uyển chứ."
Cảnh tượng thật sự   sóng gió  nước mắt lã chã rơi như Chu Tú Tú từng nghĩ, cô  chút kinh ngạc  thở dài nhẹ nhõm một .
Mặc kệ  đổi thế nào, cô đều hy vọng sẽ  ảnh hưởng tới tụi nhỏ.
Mà  hiển nhiên, Bùi Hi Bình so với cô  càng    .
Vẻ mặt trịnh trọng lúc  của  đột nhiên cũng trở nên ngây ngốc: "Hai con còn nhớ cha ?"
Lời   còn  hết câu, Tiểu Niên và Tiểu Uyển  nhào về phía  rúc  trong n.g.ự.c .
Hai  thể mềm như bông ôm chặt lấy , khuôn mặt nhỏ còn nhẹ nhàng cọ xát lên má .
Tiểu Uyển còn  bộ râu ngắn ngủn của  cọ tới  khanh khách  ngừng, cô bé ngẩng mặt lên lộ  khuôn mặt tươi  trong sáng: "Bành Minh Minh  rằng mặt    cha chọc thủng, hoá  là thật!"
Nói xong, cô bé còn cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc lên cằm Bùi Hi Bình.
Anh ngẩn , ngay  đó   nâng mặt để mặc cho cô bé tò mò chọc cho đủ.
Bành Minh Minh là bạn nhỏ mà Tiểu Uyển ở nhà trẻ quen , ngày thường   kể về chuyện trong nhà. Mỗi khi Tiểu Uyển  thấy cô nhóc nhắc tới cha luôn tỏ vẻ mặt hâm mộ mà .
Hiện tại cô bé cũng   sờ râu của cha !
Đôi mắt Tiểu Uyển cong lên, đáy mắt đều điểm xuyết ý , khuôn mặt càng trở nên sinh động hơn.
Trái tim cứng rắn của Bùi Hi Bình càng mềm , kích động ôm chặt lấy đứa nhỏ.
Tiểu Uyển mỉm  lộ  hai cái má lúm thoắt ẩn thoắt hiện, vui vẻ  thôi nắm tay Tiểu Niên: "Anh cũng thử xem."
Tiểu Niên  ở một bên, đôi mắt  chăm chú  bả vai Bùi Hi Bình nhưng vẫn  lên tiếng, vẻ mặt   bộ dạng rối rắm.
Chu Tú Tú bừng tỉnh nhớ tới cái gì đó, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Niên,    cưỡi ngựa đúng ?"
DTV
Tiểu Niên gật đầu thật mạnh giống như con gà.
"Cưỡi ngựa?" Bùi Hi Bình nghi hoặc  về phía Chu Tú Tú.
Chu Tú Tú giải thích: "Lúc ở trong thôn, cha của mấy đứa trẻ khác mỗi khi  việc xong đều cho chúng cưỡi  vai đưa chúng về nhà. Mỗi  Tiểu Niên  thấy đều trông mong."
Bùi Hi Bình  xong đến nghĩ cũng  cần nghĩ trực tiếp  lên, hai tay nâng Tiểu Niên ôm lên cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-182.html.]
Lúc đầu, Tiểu Niên còn  kịp định thần, đợi tới khi  nhấc lên cao  bé mới lập tức ngạc nhiên vui mừng hét lên một tiếng.
"Cẩn thận!" Chu Tú Tú bật .
 Bùi Hi Bình    thể để Tiểu Niên rơi  nguy hiểm ,  để con trai  vững  cổ , hai tay để ở đằng  bảo vệ  bé  kỹ.
Tiểu Niên vui sướng ôm lấy cổ Bùi Hi Bình một chút cũng  buông tay,  bé mới lạ liếc  trái  xung quanh.
Còn gì thỏa mãn hơn so với việc  thấy gương mặt tươi  của bọn nhỏ chứ?
Bọn họ mất  cuối cùng tìm   , một  nữa   cha nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, lúc  chỉ  vui sướng cũng   bất kỳ cảm giác gì sợ hãi.
 Chu Tú Tú   giống như .
Nghĩ tới kết cục của hai đứa nhỏ trong phiên ngoại cốt truyện   thấy hai đứa hiện tại  tươi vui    bao, hốc mắt cô  tự giác ướt át.
 mà đúng lúc , Tiểu Niên đang ôm cổ Bùi Hi Bình đột nhiên tiến  gần bên tai  gọi: "Cha ơi."
Tiểu Uyển   thấy cũng nhảy lên, lớn giọng hô: "Cha ơi."
Sống lưng Bùi Hi Bình cứng đờ, vành mắt    đỏ lên.
Tiểu Niên   tâm lý hoạt động của ,  bé chỉ  mỉm  dựa   gáy , một lát   cúi đầu  Chu Tú Tú: "Mẹ ơi!"
Tiểu Uyển cũng vui vẻ gọi theo: "Mẹ ơi!"
Tiểu Niên bĩu môi: "Cái đuôi nhỏ."
Hai tay Tiểu Uyển lập tức chống nạnh, dậm chân: "Tiểu Uyển   cái đuổi nhỏ nhé, là em gái!"
Bùi Hi Bình khôi phục cảm xúc  đặt con trai xuống đất, cẩn thận  hai đứa nhỏ như thể sợ bỏ lỡ thứ gì đó.
 lúc chuyển mắt qua, tầm mắt  rơi đến mặt Chu Tú Tú,   sửng sốt một chút.
Chu Tú Tú đỏ cả mắt, cắn chặt môi,  tự giác cúi đầu xuống.
Tụi nhỏ ở nhà trẻ  quen bạn mới, bọn nhỏ   thói quen gọi "cha " nhưng Tiểu Niên và Tiểu Uyển   thể học  cách gọi "cha ".
 mà cô  từng nghĩ tới,  một ngày hai đứa nhỏ  sẽ dùng giọng điệu trong sáng như  gọi  như thế.
Nghĩ tới chút thời gian   trả giá, Chu Tú Tú  chút xúc động, nước mắt  tự giác rơi xuống.
Sau đó, bàn tay Bùi Hi Bình   tới  mặt cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau  nước mắt cho cô.
Anh ôm lấy cô: "Vất vả cho em ."
Chu Tú Tú do dự hồi lâu mới ôm lấy .