Nhóm công nhân vốn còn đang thương cảm cho bà  nhưng  cục diện     bắt đầu hoài nghi.
Rõ ràng còn  con gái  thể hỗ trợ chăm sóc,  mà còn   khó dễ con dâu?
Hơn nữa, nếu như Chu Tú Tú là  như  thì hai chị em chồng    thể nguyện ý  về phía cô chứ?
"Con gái dù  cũng là con gái, sớm muộn gì cũng  gả cho  ." Vẻ mặt Trương Liên Hoa  đổi, giọng  nghẹn ngào: "Chẳng lẽ còn  thể bên cạnh hầu hạ  ?"
Chu Tú Tú mỉm  càng ung dung: "Tiêu chuẩn tìm còn dâu của bà là vì  hầu hạ bà ?  thấy là  cũng   ký  khế ước bán ." Cô dừng một chút   về phía Vương Húc Phương.
"Chủ nhiệm Vương, bà  tri thức  văn hoá còn cổ xuý phong kiến cũ  ?"
Việc   thể  chụp mũ , cả  Vương Húc Phương chấn động, vẻ mặt  đổi: "Cô đừng  hươu  vượn!   từng cổ xuý phong kiến cũ!"
Chu Tú Tú mỉm : "Nếu  như  bà càng  thể sa thải  vì suy nghĩ bảo thủ đó , nếu   sẽ báo cáo, xem chuyện  rốt cuộc ảnh hưởng đến ai."
Vương Húc Phương  cô  nghẹn    câu nào, bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, ngón tay chỉ thẳng  mũi cô, cả  giận run lên.
Chú Tú Tú cũng  trốn tránh chút nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh  bà , khoé môi còn ngậm ý  trêu chọc.
Hiển nhiên là Tiêu Kiến Tân  để sự việc  ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, cất giọng nhã nhặn : "Đồng chí Chu,  chuyện gì thì từ từ ."
Việc  tới nước , Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương cũng  thể sa thải Chu Tú Tú ngay , nếu như  truyền  ngoài thật thì khó  thể  rõ .
Tiêu Kiến Tân xoa đầu đổ mồ hôi lạnh: "Đồng chí Chu, đây là chuyện nhà cô để tự cô xử lý. Về phần bà cụ , nếu như bà  rời khỏi xưởng của chúng   thì  chỉ  thể tự  mờ bà  ngoài."
Trương Liên Hoa căn bản  nghĩ tới   ầm ĩ một trận như  cuối cùng còn chẳng   gì Chu Tú Tú.
Hơn nữa, bạn trai cô ? Sao   chịu lộ mặt? Xem  cũng chỉ là con rùa rụt cổ!
Trương Liên Hoa cắn răng: "Cô cho rằng chuyện  cứ  là xong ?   , dù cô  vác kiệu tám  khiêng  cũng   đấy!"
"Bà tưởng bở." Chu Tú Tú ,  đầu về phía  bếp: "Tiểu Mai, lấy cho  cái d.a.o phay."
Vương Tiểu Mai vẫn luôn ghé  cửa sổ múc cơm quan sát tình huống, lúc   thấy Chu Tú Tú  lập tức lên tiếng: "Hả, lập tức lấy đây."
Mí mắt Trương Liên Hoa giật giật.
Chu Tú Tú đúng là điên ,   chừng cô thật sự dùng d.a.o phay c.h.é.m bà  mất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-175.html.]
Trương Liên Hoa  khỏi hít một , m.á.u   dường như  xông thẳng lên đầu, bà  gấp đến đỏ cả mắt vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Nhìn thấy bà   xông lên liều mạng với Chu Tú Tú,  bộ công nhân  một trận kinh hô.
Chú Tú Tú ngẩn    trốn tránh  cảm thấy một bóng dáng chạy nhanh tới về phía , một tay chắn  bảo vệ cô phía  : "Cẩn thận!"
Bóng đen  che kín  cô , Chu Tú Tú ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt của Bùi Hi Bình.
"Sao   tới đây?"
"Anh vẫn luôn ở đây." Bùi Hi Bình giúp cô chỉnh  sợi tóc rối loạn,     khó cô nên  xuất hiện.
     thấy cô rơi  nguy hiểm, vì thế  chỉ  ở chỗ tối lẳng lặng bảo vệ.
Trái tim cô rung động nhưng  cảm thấy bất đắc dĩ, cô đẩy  nhưng vẫn ngoan ngoãn tránh ở phía  .
Có lẽ một  vấn đề hai  hẳn nên cùng  đối mặt.
Trương Liên Hoa thấy  một  đàn ông cao lớn xuất hiện còn tưởng là tới đánh , bà  vô thức lùi về phía , "răng rắc" một tiếng vang lên, mắt cá chân như  nứt , bà  đau đớn kêu gào.
  lúc  sức mạnh của bà   vô cùng ngoan cường, bà  mắng một tiếng  đó  tới đoạt lấy con d.a.o phay từ tay Trương Tiểu Mai.
"Một đôi nam nữ chó !" Giọng bà  vang lên bén nhọn giận dữ xông lên phía ,  thừa dịp hai  còn  chuẩn  chặt một d.a.o  bỏ .
DTV
  nghĩ tới Bùi Hi Bình  nhanh chóng xoay   về phía bà , một bàn tay đột nhiên nâng lên giữ chặt cái tay đang cầm con d.a.o phay, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén: "Muốn ăn cơm tù ?"
Trương Liên Hoa  tức giận đến mất  lý trí, bà   định phun cho  một ngụm nhưng khoảnh khắc  thấy khuôn mặt , cả  bà  giống như  sét đánh trúng.
Cả Bùi Trung Hà và Bùi Nhị Xuân đều xông lên phía ,  tức  vội.
"Mẹ,  đừng   ầm ĩ nữa!"
Thế nhưng lời hai  còn  dứt, ánh mắt  quét tới bóng dáng của  , cả  đều cứng ngắc.
Trái tim Bùi Trung Hà giống như  nhảy  khỏi cổ họng, cô  lấy hết can đảm ngẩng đầu lên với tốc độ cực chậm.
Sau đó cô   thấy Bùi Hi Bình.
"Anh hai!" Nước mắt của Bùi Trung Hà rơi như mưa.