Mà cùng lúc đó, Chu Tú Tú đang bận rộn trong nhà bếp dừng động tác trong tay .
Bởi vì cô  thấy một loạt âm thanh.
[Nhiệm vụ thứ bảy  thành.]
[Hệ thống gửi ba phiếu mua sắm hàng hóa tại cửa hàng bách hóa.]
Chu Tú Tú mỉm .
Kẹo sữa Tiểu Niên và Tiểu Uyển mang   nhận  sự khẳng định của hơn mười bạn nhỏ.
Nói cách khác,  lẽ bọn nhỏ  kết bạn  bạn mới ở nhà trẻ.
Xem   tìm cơ hội đến cửa hàng bách hóa mua sắm lớn !
“Tú Tú, cô xem  cũng quên mất, tiền  trả cho cô .” Vương Tiểu Mai  qua, đặt tiền hôm qua Chu Tú Tú đưa  tay cô.
Chu Tú Tú đại khái   giá cả bây giờ, hôm qua  đưa cho Vương Tiểu Mai thừa mấy đồng, nhờ cô  mua giúp một ít sữa bột, đậu phộng các thứ.   ngờ, bây giờ tiền Vương Tiểu Mai đưa   thiếu một xu.
“Là  yêu của cô kêu  mang tiền trả cho cô.” Vương Tiểu Mai  : “Anh   cô cần dùng gấp, vội cầm tờ đơn đến hợp tác xã cung tiêu.  thấy   đến đơn vị  hai tháng , còn  từng khẩn trương với ai như !”
“Tú Tú,  yêu của cô đối xử với cô  thật đó!”
Sự ngưỡng mộ của Vương Tiểu Mai là thật lòng, lúc   gương mặt cô  đều tràn ngập nụ ,  ngừng khen Bùi Hi Bình  mặt Chu Tú Tú là  đàn ông   một  hai.
Chu Tú Tú yên lặng lắng , khóe môi cong lên mang ý  nhàn nhạt.
Cô  thấy hàng giá cao ở đời  quen , cảm thấy mấy đồng tiền cũng  tính là gì, nhưng đối với Vương Tiểu Mai mà , đây  là một khoản tiền lớn. Bùi Hi Bình  so đo những cái  với Chu Tú Tú, chẳng  là  nuông chiều cô đến c.h.ế.t ?
DTV
“Tú Tú, cô thật là may mắn quá .” Vương Tiểu Mai cảm khái từ tận đáy lòng, dừng một chút,  nghiêm túc : “  cho rằng cô đáng giá!”
Mắt thấy  đến buổi trưa, Chu Tú Tú  dùng khuỷu tay huých cô , bảo cô   ăn cơm .
Vương Tiểu Mai lập tức lộ  nụ  hiểu ý: “Ừa!   , cô   gặp đồng chí Bùi .”
Vương Tiểu Mai   sai, bữa trưa mỗi ngày, Chu Tú Tú đều ăn cùng Bùi Hi Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-165.html.]
Cô xới một ít thức ăn, mang  bên ngoài, hai  tìm một nơi yên tĩnh, yên lặng ăn hết cơm,  lúc Bùi Hi Bình sẽ mang cho cô một ly nước cam,  khi là một que kem,  khi  mang một ít trái cây, dần dần, bỗng nhiên bữa cơm trưa  trở thành thời gian cô mong chờ nhất trong một ngày.
Tất cả giống như đang phát triển theo hướng  .
Hóa  tình cảm cũng  cần  kinh thiên động địa, mới  thể khắc cốt ghi tâm.
Nhẹ nhàng giống như nước chảy đá mòn thế , mới là điều hợp ý cô nhất.
…
Tiêu Kiến Tân   lâu  về nhà ăn cơm .
Từ  ngày “ về chẳng vui” với Vương Húc Phương, ông   sớm về muộn, lúc về nhà thì  ngủ, ngay cả ánh mắt cũng  thèm  bà .
Lúc đầu Vương Húc Phương còn tức giận, trong lòng luôn kiên định,  vẻ bề .  qua một thời gian dài, bà    sợ hãi.
Mãi cho đến một ngày, Vương Húc Phương ngửi thấy mùi của phụ nữ  áo sơ mi của Tiêu Kiến Tân, bà  lập tức luống cuống.
“Tiểu Phượng, con đến ngửi thử xem.” Vẻ mặt Vương Húc Phương trắng bệch, đưa áo sơ mi đến  mặt con gái.
Tiêu Tiểu Phượng nhận lấy ngửi, chân mày nhíu : “Mẹ , con cảm thấy đây là mùi của cô đầu bếp .”
“Đầu bếp?” Vương Húc Phương cực kỳ sợ hãi: “Con  Chu Tú Tú hả?”
Tiêu Tiểu Phượng  khẩy: “Mẹ  xem trong đơn vị ngoài cô  , còn ai  thể    hổ như ?”
Đầu Vương Húc Phương đột nhiên cứng đờ, trong lòng lộp bộp một tiếng, cả  mất hết sức lực, xụi lơ  ghế sô pha.
“Mẹ, tình cảm của cha  nhiều năm như , bây giờ cha như mặt trời ban trưa, chẳng lẽ   Chu Tú Tú thừa cơ chui  ? Nghe lời con,   tiên  cần  lớn chuyện  lên. Chúng  gọi cha về, đừng để  ngoài lợi dụng cơ hội.”
Vương Húc Phương nghiến răng: “Vậy   nuốt nỗi khổ   bụng ?”
Tiêu Tiểu Phượng siết chặt góc áo sơ mi, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu lạnh lùng: “Ai  chứ? Chẳng      Chu Tú Tú  một bà  chồng độc ác trong thôn ? Chúng   chuyện cô  ở  trấn cho bà  , để  chồng cô  đến đây  náo loạn một phen, trực tiếp lấy vấn đề tác phong  nguyên do, đuổi Chu Tú Tú .”
Vương Húc Phương  lời cô  , dường như tất cả vấn đề  tự hóa giải, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
“, chuyện   theo con.” Vương Húc Phương  dậy, tìm một ít tiền và phiếu lương thực: “Mẹ  mua thức ăn , tối nay bảo cha con về ăn cơm.”