Khi Tiêu Kiến Tân về nhà, tâm tình còn  .
Lúc cắm chìa khóa  ổ, ông    mùi cơm nước, hờn giận ngày hôm qua cũng biến mất.
Bữa tối ăn ở căng tin  ngon đến  cũng  bằng  ở nhà,  thoải mái   bàn ăn và cùng gia đình dùng bữa tối ấm cúng.
Tiêu Kiến Tân  coi trọng gia đình, nếu  ở thời đại trọng nam khinh nữ ,   thể cưng chiều con gái  như châu báu chứ?
"  về." Ông  đẩy cửa , cúi  đổi giày.
Trước bàn cơm, Vương Húc Phương với Tiêu Tiểu Phượng đang ăn cơm, hai  con đang nhiệt tình     chỉ là giống như  chú ý ông  trở về.
Tiêu Kiến Tân cũng  buồn bực,  lên   thức ăn  bàn: "Hôm nay  gì ngon?"
Vương Húc Phương  để ý ông .
Khóe miệng Tiêu Kiến Tân cuối cùng cũng cứng đờ, vỗ vỗ vai Tiêu Tiểu Phượng: "Tiểu Phượng,  lấy cho cha bát cơm."
Tiêu Tiểu Phượng tiếp tục gắp đồ, giống như   thấy ông  .
"Mẹ, con   bách hóa  lô quần áo may sẵn mới  , nhưng vì   nên giá tương đối thấp. Hay là trưa mai chúng   xem  ạ?" Tiêu Tiểu Phượng  ăn  .
"Mua đồ    gì chứ! Đồ      hàng ! Tiểu Phượng thích gì chỉ cần  cho ,  sẽ mua cho con, đắt cũng  vấn đề gì." Dừng một chút, bà   bộ như   việc gì .
"Gần đây Tiểu Phượng nhà chúng  chịu ấm ức,  khác  đau lòng chỉ   yêu thương."
Tiêu Kiến Tân với Vương Húc Phương  vợ chồng chục năm,    giọng  của bà   bao nhiêu kỳ quái.
Sắc mặt ông  từ từ trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế tình tình của : "Đi xới cơm cho cha."
"Nhà hết cơm ." Mí mắt Vương Húc Phương cũng  nhấc lên, lười biếng .
"Vậy bánh bao?" Giọng Tiêu Kiến Tân lạnh xuống.
"Không , tất cả đều ăn hết ." Vương Húc Phương ngước mắt  ông : "Không  ông  với đầu bếp  ? Quan hệ của   với ông  thiết như ,  chăm sóc cho ông bát cơm ?"
Vương Húc Phương ở nhà máy nhiều năm như ,  tới chủ nhiệm, trong đơn vị  gió thổi cỏ lau gì tất nhiên  chạy khỏi lỗ tai của bà .
Nghe  Tiêu Kiến Tân gọi Chu Tú Tú lên phòng  việc, bà   tức giận, cho dù   ở đó nhưng bà  cũng  thể đoán  chồng  sẽ  cái gì.
Đây   đánh  mặt bà  với con gái ? Vương Húc Phương càng nghĩ càng tức, lúc  vẻ mặt đùa cợt  chằm chằm Tiêu Kiến Tân, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Tiêu Tiểu Phượng cũng căm tức, học dáng vẻ của   hung hăng liếc ông , miệng nhỏ vểnh lên một bộ dạng kiêu căng.
Máu Tiêu Kiến Tân lập tức dồn lên đầu: "Bà ở  mặt con mà  những lời gì? Già mà  kính!"
Vương Húc Phương  rộ lên, dịu dàng : "Già mà  kính chính là ông! Nhìn thấy đồng chí nữ xinh , lén kéo cô   văn phòng, cũng   hai  lén  cái gì,  cái gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-161.html.]
"Bà!" Tiêu Kiến Tân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vương Húc Phương ngửa mặt lên: "Làm ? Còn  đánh ?"
Tiêu Tiểu Phượng tức giận   mặt Vương Húc Phương: "Không  đánh  con!"
Nhìn thấy bộ dạng ngang ngược   lý lẽ của hai  con, sắc mặt Tiêu Kiến Tân tái mét.
Thật xa lạ.
Đây là gia đình mà ông  tự hào nhất ?
Tiêu Kiến Tân lắc đầu thất vọng, thậm chí ông    sức để nổi giận,     ngoài.
Nhìn bóng lưng của ông , Vương Húc Phương tức giận gạt đĩa sứ  bàn ăn : "Con  cha con xem bây biến thành bộ dạng gì kìa!"
Tiêu Tiểu Phượng khẽ thở dài, cúi đầu: "Bây giờ cha  còn thương con nữa."
Tiêu Kiến Tân   nơi nào để  nên đành  trở  văn phòng của .
Lúc  đèn trong nhà máy  tắt hết, cũng   ông  tìm  ngọn nến ở  để thắp sáng.
Mắt ông   ánh nến, trong lòng  mất mát vô hạn.
Tuy nhiên, đúng lúc , một bóng  mảnh mai nhẹ nhàng đẩy cửa phòng  việc .
"Xưởng trưởng Tiêu, tại  ông  ở trong văn phòng một  ?"
Tiêu Kiến Tân  cô , nhớ  đó là nữ công nhân quan tâm đến ông  lúc sáng.
"Cô tên gì?"
Nữ đồng chí trẻ mỉm : "Xưởng trưởng,  tên là Từ Lộ Lộ, là công nhân của xưởng thịt chín. Xin ,   cố ý  phiền ông, nhưng chủ nhiệm xưởng bảo  dọn dẹp văn phòng của các lãnh đạo."
Tiêu Kiến Tân gật đầu,   nữa.
Từ Lộ Lộ lấy quả táo ở trong túi , cẩn thận lau lên quần áo của  sạch bóng  đó mới nhẹ nhàng hỏi: "Xưởng trưởng, ông đói ?"
Nhìn quả táo đỏ đỏ trong tay cô , trong lòng Tiêu Kiến Tân  chút cảm khái.
Công nhân xưởng thịt chín một tháng  trả bao tiền chứ? Hoa quả  bao nhiêu mới lạ?
DTV
"Cô  lòng, cảm ơn." Tiêu Kiến Tân nhận quả táo, đầu ngón tay  tự chủ chạm  bàn tay mềm mại của Từ Lộ Lộ.
Trong  thời gian ngắn, hai  giống như  điện giật cùng rụt tay về.
"Ông ăn từ từ,   ." Mặt Từ Lộ Lộ ửng đỏ liếc mắt  Tiêu Kiến Tân,  đó xoay  chạy .