mà bọn họ  kịp  xong,   thấy cách đó  xa  một bóng  xinh  bước tới.
Trên mặt Chu Tú Tú nở nụ , tựa như chuyện xảy  tối hôm qua  ảnh hưởng đến cô, ngược  trông cô càng  sức sống hơn.
Tất cả   đều  phụ nữ sinh con xong sẽ già, nhưng Chu Tú Tú cả ngày ở  bếp tiếp xúc dầu mỡ, mặt vẫn như trứng gà luộc mới bóc, nếu lúc   dắt theo hai đứa nhỏ, cô  thực sự trông giống như một cô bé mới  trường.
Không so sánh thì sẽ   đau thương!
Hai nữ công nhân   thở dài bất lực,  nâng mí mắt lên, ánh mắt  rơi   mặt Tiểu Niên và Tiểu Uyên
Cứ tưởng hai đứa nhỏ   lăn  khỏi bùn thì da  đen, bẩn thỉu,   giáo dục.
Thật  nghĩ đến, tuy làn da   trắng trẻo nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng trông  da  thịt, ngũ quan xinh  đến ngỡ ngàng, đôi mắt vô cùng trong trẻo, trông chẳng  vẻ gì là khiến    trách cứ.
Không, nhất định là một sự hiểu lầm.
Nói thêm vài câu là sẽ .
Nữ công nhân tóc đuôi ngựa dẫn bọn nhỏ tiến lên: “Đầu bếp Chu, cô cũng mang theo bọn nhỏ tới .”
Chu Tú Tú cúi đầu  hai đứa nhỏ,  gật đầu: “Tiểu Uyển và Tiểu Niên, chào hỏi  con.”
“Cháu chào dì ạ.”
“Cháu chào dì ạ.”
Hai giọng  đồng thời vang lên, giọng  nhẹ nhàng vô cùng, hai đôi mắt  hiện lên đầy vẻ cẩn trọng, mà vẫn lễ phép, sắc mặt đối phương lập tức dịu   nhiều.
“Chào cháu.” Nữ công nhân cột tóc đuôi ngựa gật đầu, nắm lấy quần áo của con gái: “Điềm Điềm cũng chào hỏi .”
 Điềm Điềm   ,  đó  nhúc nhích,   một lời.
Tức c.h.ế.t ,  con gái cô   như chim cút  chứ, còn  lễ phép bằng trẻ con nhà quê.
So với  của Điềm Điềm, nữ công nhân tóc ngắn càng kiêu ngạo hơn  chúng nó: “Các cháu bao nhiêu tuổi ?”
Tiểu Uyển xòe ngón tay nhỏ , đếm  đếm : “Một tuổi... Hai tuổi... ba tuổi... Bọn cháu ba tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-157.html.]
DTV
Tiểu Niên lắc đầu, cũng xòe ngón tay nhỏ , đếm đến ba thì dừng một chút,  chằm chằm ngón tay thứ tư một lúc lâu, mới   đấy : “Ba tuổi rưỡi.”
Nữ công nhân tóc ngắn: “...”
Chúng nó thật đáng yêu.
Lúc , hiệu trưởng Phương  đợi sẵn ở cửa nhà trẻ, khi  thấy Chu Tú Tú mang theo hai đứa nhỏ xuất hiện, lập tức mỉm  tới đón.
Sau khi hiệu trưởng Phương lui về tuyến hai, thà khổ với mệt chút, cũng chỉ vì phúc lợi của  công nhân, vì  đối với bà , việc  thêm một hoặc hai đứa nhỏ trong lớp cũng   gì to tát, cực kỳ chào đón.
“Hiệu trưởng Phương, hai đứa nhỏ  phiền bà .” Chu Tú Tú đưa Tiểu Niên và Tiểu Uyển đến chỗ hiệu trưởng Phương.
Hai đứa nhỏ tuy sợ  lạ, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn như cũ   đòi , trong lòng hiệu trưởng Phương thích hơn một chút,  gật đầu: “Yên tâm .”
...
Hôm qua Tiêu Kiến Tân một đêm  ngủ.
Ông    về nhà, ngủ ơd trong văn phòng đối phó qua một đêm, nhưng dù môi trường văn phòng  tươm tất nhưng  thể so với chiếc giường êm ái ở nhà, vì  ông   mất ngủ.
Bình minh lên, ông  mang theo cặp mắt gấu trúc, ngáp một cái, tiện tay lấy tài liệu  xem.
“Cốc cốc cốc...” Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Kiến Tân hắng giọng: “Mời .”
Một nữ đồng chí mặc áo sơ mi lụa bước , đặt một tách   bàn  việc  mặt Tiêu Kiến Tân: “Xưởng trưởng Tiêu, đây là  đậm, nâng cao tinh thần.”
Tiêu Kiến Tân ngạc nhiên  cô: “Làm  cô   nghỉ ngơi   .”
“Xưởng trưởng Tiêu, ông   nghỉ ngơi  , ông     nghỉ ngơi.” Đối phương mỉm , nhẹ nhàng đẩy tách  về phía , dịu dàng.
“Tuy nhiên,  đậm dù   thì nên nghỉ ngơi vẫn  nghỉ ngơi. Ông là xưởng trưởng của chúng tối, ai cũng mong  ông dẫn dắt tạo dựng một cuộc sống  , nhưng ông hãy chăm sóc bản  cho   , đừng để  thể mệt mỏi suy sụp.”
Nghe giọng như tắm gió xuân của cô, Tiêu Kiến Tân thở dài một  đầy xúc động.
Không ngờ  ngoài  quan tâm đến  thể của ông  hơn  nhà.