Từ bệnh viện trở về  là đêm khuya.
Một tay Chu Tú Tú nắm lấy Tiểu Uyển, tay  nắm lấy tay Tiểu Niên chậm rãi  về.
Đêm nay  xảy  chuyện nguy hiểm thế nào, hiện tại cô nghĩ  vẫn còn  chút nghĩ mà sợ.  mà dù , trong lòng cô vẫn  yên tĩnh.
Ánh mắt Chu Tú Tú lặng lẽ dừng    Bùi Hi Bình.
Anh  cao chân dài,  đường nhanh hơn so với bọn họ nhưng  vẫn cố tình thả chậm bước chân lẳng lặng chờ đợi.
Đây là một  đàn ông  thể mang  cho   cảm giác an , bởi vì  ở đây nên cô cảm thấy tất cả những xa lạ nguy hiểm đều chẳng tính là gì.
Rất khó  thể tưởng tượng   hai  bọn họ đang ở bên , triển khai quan hệ bạn trai bạn gái.
Nghĩ tới  hai má Chu Tú Tú    nóng lên.
Mà lúc cô  , ánh mắt  cũng nhạy bén đột nhiên lọt  đáy mắt của cô.
Đôi mắt  trắng đen rõ ràng trầm tĩnh sâu thẳm, giống như  thể hiểu rõ  trái tim của  khác. Chu Tú Tú đột nhiên  bắt gặp, quá mức thẹn thùng  yên lặng thu hồi tầm mắt .
Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Chu Tú Tú, Bùi Hi Bình  nhẹ.
Vừa  cô rõ ràng dũng cảm kiên cường như thế nhưng khi lộ  nét mặt e lệ   chẳng giống như  của hai đứa trẻ gì cả, ngược  còn giống như cô gái nhỏ  rành sự đời.
"Mẹ ơi, ôm..." Tiểu Uyển  đường   chút mệt mỏi, vươn hai cánh tay ngắn múp míp, hai con mắt sáng ngời  Chu Tú Tú.
Nếu như là lúc , nếu Tiểu Uyển mệt mỏi đều sẽ kiên trì tự  về nhà.
 mà trẻ con  thông minh, mắt thấy hiện tại Chu Tú Tú đối với hai đứa  dịu dàng  khoan dung như thế nên  nhịn  lập tức   nũng.
Quả nhiên, Chu Tú Tú cái gì cũng  thèm nghĩ ôm cô bé  trong lồng ngực.
Khóe miệng Tiểu Uyển lộ  hai lúm đồng tiền  ngọt ngào, hai tay cô bé ôm cổ cô kề gương mặt lên bả vai cô.
Con đường rộng mở của thành thị yên tĩnh, Chu Tú Tú  đường  nhanh mỗi bước  đều   định, Tiểu Uyển mơ màng sắp ngủ chốc lát  cũng nhanh chóng nhắm hai mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-153.html.]
Hàng mi của cô bé dài dày che đậy  mi mắt, rõ ràng  ngủ  nhưng khóe miệng vẫn  nhếch lên,  qua  thỏa mãn  an .
Cảm giác thấy Tiểu Uyển yên tĩnh , Chu Tú Tú cũng mỉm  nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé.
Tiểu Niên ngửa khuôn mặt nhỏ  xem em gái đang ngủ yên lặng mà lắc đầu.
Rõ ràng   còn cùng    hết  hỏi chú  xem   là cha   , nhưng mà em gái  thích ngủ như  một chút cũng  thèm nhớ rõ nhiệm vụ của  bé giao gì cả!
 mà hiện tại sắc trời  tối, mí mắt  bé cũng bắt đầu đánh , Tiểu Niên  chép miệng.
Mẹ   biện pháp nào để ôm  bé,  bé nên hiểu chuyện một chút.
"Tiểu Niên   ?" Bùi Hi Bình đột nhiên trầm giọng hỏi.
Giọng  của   Tiểu Niên nâng mí mắt,  bé  chút ngây ngốc, một lát  mới lắc đầu.  mà đáy mắt mệt mỏi   thể che giấu  Bùi Hi Bình,    lời nào mà bế Tiểu Niên lên để cho  bé dựa   bả vai của .
Chân Tiểu Niên cách mặt đất, chờ tới khi bình tĩnh  mới phát hiện    bế lên cao.
Cậu bé chợt  chút vui sướng, đáy mắt hiện lên ánh sáng, cũng mau chóng học theo bộ dáng của Tiểu Uyển đặt  bả vai  lớn.
Quan sát một hồi   thấy chú  đang cùng   chuyện,  bé  thể xác định    là cha  .
Tiểu Niên nghĩ như  nhưng mí mắt   cố gắng  rũ xuống, cũng   qua bao lâu, cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh úp.
Mãi đến khi hai đứa nhỏ ngủ hồi lâu, Chu Tú Tú mới bất đắc dĩ mỉm : "Tiểu Niên là  trai càng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với em gái, rõ ràng mệt mỏi như  nhưng   mở miệng, cũng  chủ động bảo em ôm."
Ánh mắt Bùi Hi Bình dịu dàng, bàn tay to lớn nâng gáy của Tiểu Niên lên, thấp giọng : "Cậu nhóc là một  đàn ông nhỏ."
Hai   chậm rãi  con đường yên tĩnh, cảm nhận  tiếng hít thở đều đều của bọn nhỏ, tất cả những áp lực giống như dần dần tan biến.
Một lúc , Bùi Hi Bình  Chu Tú Tú  : "Chúng  như    trông  giống một nhà bốn  ?"
DTV
"Hả?" Chu Tú Tú chớp chớp mắt, gương mặt  nóng lên: "Gây phiền toái cho  ."
Giọng  của Bùi Hi Bình đặc biệt nghiêm túc: "Tú Tú, chắc hẳn em   nhóm nhân viên tạp vụ  qua về tình hình của  . Anh   nhà,  chẳng  bất kỳ cảm giác nào  thuộc ở đây cả, buổi tối hôm nay là  đầu tiên ... cảm thấy  cần thiết."