Bầu  khí xung quanh yên tĩnh lạ thường, tiếng hít thở của   càng trở nên rõ ràng.
Vừa nãy, Chu Tú Tú  thấy   theo  bọn họ là đầu bếp Ngô  ở phòng bếp  .
Đầu bếp Ngô thần thần bí bí  theo bọn họ,  trái   lấm la lấm lét, mắt lộ  tia hung dữ,   cũng  chắc chắn sẽ  chuyện.
Chu Tú Tú tự trấn an bản , dùng giọng  nhỏ dặn hai đứa trẻ, theo sát cô.
Tay lớn nắm tay nhỏ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển vẫn  hiểu rốt cuộc    gì, chỉ để yên cho  dẫn .
Ban đêm  mùa hè vẫn còn  chút oi bức, một cảm giác ngột ngạt vây xung quanh Chu Tú Tú, xung quanh đây    lui tới,  cầu cứu cũng   cách nào.
Khi mắt  trông thấy hướng nhà, cô càng  sức chạy nhanh, mà hai đứa trẻ theo  cũng tăng nhanh cước bộ, chạy mạnh đến mức phát  tiếng “ầm ầm ầm.”
“Đứng !” Đột nhiên một giọng  lạnh lùng, kích động từ phía  vang lên: “Đứng  cho !”
DTV
“Nghe lời,    đầu .” Chu Tú Tú nhẹ nhàng  một câu,  trán  bắt đầu rịn  một tầng mồ hôi mỏng.
Cuối cùng Tiểu Niên và Tiểu Uyển cũng cảm giác  sự  đè ép, hai đứa trẻ  dám  đầu , chạy nhanh đến mức khuôn mặt của bọn trẻ cũng run lên, đôi chân ngắn  dừng  nghỉ ngơi chút nào.
  may là, bọn họ chắc chắn sẽ  đuổi kịp.
Một  Chu Tú Tú mang theo hai đứa trẻ, đang   xổm xuống bế hai đứa trẻ, nhưng   còn kịp nữa .
Sau một lúc, Tiểu Uyển  đau hô lên một tiếng, b.í.m tóc  đầu  một bàn tay giật mạnh,  cô bé đau đến mức nhăn mặt , con ngươi đen nhánh tràn đầy sợ hãi.
Nghe  tiếng cô bé kêu, Chu Tú Tú lập tức dừng bước.
Đầu bếp Ngô dùng sức kéo tóc của Tiểu Uyên, duỗi tay một cái, nắm lấy vạt áo của cô bé, xách Tiểu Uyển lên như xách một con mèo.
Tiểu Uyển đang mặc một chiếc váy màu xám mà Chu Tú Tú  cho cô bé, hai chân dùng sức giãy giụa: “Mẹ! Con  !”
“Em ơi!” Tiểu Niên cũng kêu lên.
“Ông mau buông con bé !” Chu Tú Tú lớn tiếng , giọng   chút run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-148.html.]
Đầu bếp Ngô  lạnh: “Đây là hai  con của cô?”
Chu Tú Tú lập tức che Tiểu Niên ở  : “Thả con bé xuống,  gì từ từ .”
“Hôm đó thấy cô, còn tưởng là một phụ nữ nông thôn vô tri,  ngờ    bản lĩnh, canh   , lập tức nhân cơ hội thế chỗ . Nghe  bây giờ cô là công nhân  việc chính thức?” Đầu bếp Ngô  lạnh, đáy mắt tràn  oán hận.
“Cô đang đạp   lên!”
Tiểu Uyển  giữ chặt, hai chân cách xa mặt đất,  ngừng sợ hãi.
Cô bé  dám cử động, cũng  dám , chỉ mím môi nhỏ , một đôi mắt  đang rưng rưng, thoạt  trông  đáng thương.
“Trước tiên ông bình tĩnh một chút,  chuyện gì chúng  từ từ .” Chu Tú Tú chậm rãi tiến lên một bước, cố gắng  giọng  của   bình thường một chút.
“Công tác phòng ăn là do ông quyết định chọn nghỉ việc, nên mới tuyển . Toàn bộ quá trình  đều   ý  tranh giành bất cứ thứ gì với ông, tất cả   cũng chỉ cực khổ kiếm ăn thôi, ông  tài nấu ăn,     nữa tìm việc  cũng   chuyện khó, cần gì  tổn hại đến ?”
Đầu bếp Ngô cắn răng,  trán nổi đầy gân xanh: “Hiện tại cô  gì mà chẳng .”
Chu Tú Tú  tiến về  thêm một bước, thận trọng : “Đầu bếp Ngô, ngày đó lúc ông rời   đắc tội xưởng trưởng, hiện tại cần gì  trở về? Chẳng  ông nên  kiếm việc , đến lúc đó cuộc sống sẽ trở nên  hơn, ông  xem đúng ?”
Đầu bếp Ngô trầm mặt,   một lời nào,   ông     tìm công việc mới.
  gì  chuyện dễ dàng như ?
“Trên trấn   nhiều xưởng, đầu bếp ở căn tin  tuyển cũng sẽ  ít, nếu , ông cũng  thể mở quán ăn buôn bán…”
Chu Tú Tú tiến càng ngày càng gần, nhân lúc ông  vẫn  phản ứng, mà nhanh tay kéo cô bé qua đây.
Dạo gần đây Tiểu Uyển cũng  còn gầy yếu như xưa, ôm  lòng  chút nặng, nhưng Chu Tú Tú cũng  hề nghĩ ngợi, đặt cô bé  mặt đất: “Mau  theo  trai.”
Đôi chân ngắn của Tiểu Uyển lập tức chạy thật nhanh,  lời Chu Tú Tú trốn  bóng cây, Tiểu Niên tiến tới nắm tay cô bé .
Hai cục nắm nhỏ cuối cùng cũng  chung với , nấp   cây, vẻ mặt sốt ruột   của chúng.
“Mẹ cũng qua đây…” Tiểu Niên kêu lên.