Bây giờ đang  đổi nhờ sự chăm sóc của  nhà họ Chu, dù trong nhà  điều kiện khó khăn lúc ở nhà nội một chút, nhưng bà ngoại và các bác đều thật lòng đối xử  với bọn nhỏ, trứng gà của gà mái đẻ đều cho bọn nhỏ ăn, còn giúp bọn họ tắm rửa sạch sẽ,  bây giờ mà ,  đầu Tiểu Uyển còn tết hai cái b.í.m tóc.
Thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, bọn nhỏ trở nên trắng trẻo mập mạp,  công lao của Chu Tú Tú, cũng  công lao của  nhà họ Chu.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của hai đứa nhỏ , ánh mắt Chu Tú Tú trở nên dịu dàng.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển chạy tới,  vững  mặt Chu Tú Tú.
“Mẹ  về !” Tiểu Uyển  trong trẻo, hai lúm đồng tiền bên miệng thoắt ẩn thoắt hiện.
Chu Tú Tú mỉm   xổm xuống: “Mẹ  việc trong thành phố, đón hai đứa lên đó sống chung,   ?”
Con ngươi đen sẫm của Tiểu Niên khẽ chuyển,   mờ mịt hỏi: “Trong thành phố là chỗ nào ạ?”
“Chính là nơi  đây  Đại Phi dẫn Tiểu Niên và Tiểu Uyển  đó.”
Nghe thấy điều , trong lòng Tiểu Niên lập tức sinh  một tâm lý phản kháng.
Cậu bé  sức lắc đầu: “Em gái   lạc!”
Tiểu Uyển mếu máo, nghiêm túc : “Em    lạc!”
Thấy điệu bộ ông  gà bà  vịt của bọn nhỏ, Chu Tú Tú buồn  sắp xỉu, dùng tay khều khều cái mũi nhỏ của hai đứa.
“Tiểu Niên và Tiểu Uyển chỉ cần giống hai cái đuôi nhỏ  theo , thì sẽ   lạc. Chúng  lên  trấn, cùng  sống trong căn nhà xinh , mỗi bữa ăn thịt uống canh, các con  bằng lòng ?”
Mỗi bữa ăn thịt uống canh gì đó, đối với trẻ con mà  cũng  coi là hấp dẫn gì.
 sống cùng  thì  giống !
Biết  từ nay về  cuối cùng cũng  thể sống chung với , Tiểu Niên và Tiểu Uyển ngay cả nghĩ cũng  thèm nghĩ,  sức gật đầu.
Chu Tú Tú mỉm  vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của hai đứa: “Thu dọn quần áo của   , bây giờ chúng  !”
Chu Tú Tú  dẫn Tiểu Niên và Tiểu Uyển rời , thực sự  nhà họ Chu  hề thở phào nhẹ nhõm. Lúc cả nhà tiễn bọn họ đến cửa, trong lòng   xúc động.
Hai đứa nhỏ  quá hiểu chuyện , ở bên cạnh bọn họ chẳng những  nặng nhọc, còn  thể  thêm tiếng   vui vẻ. Bây giờ   là , bọn họ vẫn cảm thấy  nỡ.
DTV
“Tú ơi!” Nhìn bóng dáng ba  con bọn họ rời , Miêu Lan Hương gọi một tiếng, vội vàng chạy lên.
Chu Tú Tú   đầu, thì  thấy bàn tay già nua khô ráp của Miêu Lan Hương nắm chặt bàn tay ,  đó lòng bàn tay giống như  nhét món gì .
Là mấy đồng tiền.
Chu Tú Tú vội đẩy : “Mẹ,  lấy  , con còn tiền.”
Miêu Lan Hương liếc cô: “Ai  chê tiền nhiều hả? Một  dẫn theo hai đứa con sẽ  lúc gặp  khó khăn, con cầm  .” Nói xong bà còn    : “Nhanh lên, để lát nữa hai chị dâu con thấy   chuyện để  đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-147.html.]
Miêu Lan Hương đè thấp giọng, nhưng từ xa  thấy dáng vẻ lén lút  của bà, vẫn khiến hai  con dâu  tức giận  buồn .
“Chẳng  đưa mấy đồng tiền thôi ?    hẹp hòi như  .”
“Con gà mái   đẻ cho nhà chúng   bao nhiêu trứng ! Bọn  cũng     lương tâm như !”
Cuối cùng, để Miêu Lan Hương yên tâm, Chu Tú Tú vẫn nhận tiền.
Lúc dẫn hai đứa nhỏ rời , cô   thôn nhỏ phía , trong lòng xúc động.
Lúc mới đến, trong lòng cô đều là sự mờ mịt.
 trong  thời gian ngắn ngủi , cô  dần thích ứng với nơi , bây giờ xác định  rời thôn, lên thành phố phát triển, cô vẫn  lo lắng.
 lo lắng thì lo lắng, nơi ,   cô sẽ   về.
Dù  con  luôn hướng đến tầm cao,  ai   cuộc sống của  càng ngày càng  hơn?
Chu Tú Tú dẫn Tiểu Niên và Tiểu Uyển lên xe buýt.
Bọn nhỏ giống y như  , vẫn cứ bám  ô cửa sổ,  cảnh vật bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt mới lạ.
    giống như , bên cạnh bọn họ  , bọn họ sẽ an .
Dọc đường xóc nảy, sự phấn khởi của bọn nhỏ qua , dựa   Chu Tú Tú ngủ mất.
Nhìn dáng vẻ bọn họ ngủ say, Chu Tú Tú  khỏi bắt đầu mong ước  khi đổi sang chỗ mới, cuộc sống sẽ trở nên như thế nào.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển ở nhà trẻ     bắt nạt ?
Bùi Hi Bình  thể sống hòa thuận với bọn nhỏ ?
Còn … Mặc dù Bùi Hi Bình  thể đón nhận bọn nhỏ, nhưng  nhà  thật sự  thể đồng ý tình cảm của bọn họ ?
Tất cả đều  , nhưng  giống như qua  ải trò chơi, đáng thách thức.
Sắc trời dần tối , Chu Tú Tú xách theo mấy cái túi  thu dọn từ trong nhà, hai cái đuôi nhỏ  theo phía , ba   đến khu kí túc của nhà máy chế biến thịt.
Đường đến khu kí túc  vắng vẻ, Chu Tú Tú lo lắng hai đứa trẻ sẽ sợ hãi, dọc đường đùa giỡn với bọn chúng.
 lúc hai đứa nhỏ  khanh khách, một bóng đen dần bao phủ từ phía .
Đó là một bóng , lòng Chu Tú Tú hoảng sợ, đơ ,  ngoảnh mặt.
Sau khi thấy  đó cách   xa, Chu Tú Tú nhẹ nhàng đặt chiếc túi trong tay xuống, mỗi một bên tay dắt Tiểu Niên và Tiểu Uyển, thấp giọng : “Chạy theo !”