Lần đầu tiên  thấy Chu Tú Tú ở thôn Thứu Sơn, Vương Húc Phương còn cho rằng   hư vinh  ngu ngốc nhưng thật  nghĩ tới, chuyện phát sinh ngày hôm nay   bà   cái  khác.
Cho dù rơi xuống cục diện    phỉ nhổ thì Chu Tú Tú vẫn  một chút hoang mang, tự bản  hòa   thành phố. Còn Tiêu Tiểu Phượng   chỗ dựa vững chắc, Chu Tú Tú   thể trực tiếp  đuổi việc cô , đúng là     trí tuệ.
"Tiểu Phượng con đừng  đấu với cô , con   đối thủ của cô  ." Vương Húc Phương thở dài một .
Đấu cũng thôi , vấn đề là cuối cùng còn chẳng thắng , quá mất mặt.
Tiêu Tiểu Phượng lau nước mắt, vô cùng đáng thương mà  bà : "Mẹ, chẳng lẽ  với cha  con  cô  bắt nạt ?"
Tiêu Kiến Tân đối với Tiêu Tiểu Phượng hận sắt  thành thép nhưng  thấy nước mắt của cô  vẫn còn treo  lông mi, chỉ  thể bất đắc dĩ : "Chờ chuyện  qua , cha sẽ đuổi hai đứa nó."
....
Tiêu Kiến Tân thật sự  ngờ tới Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình    thể để  chịu thiệt.
Đối với Chu Tú Tú mà , hiện tại cô mới chỉ   thành phố, cũng  một công việc  công chính thức, lập tức vỗ m.ô.n.g chạy lấy  thật sự  , dù  cô cũng   là trẻ ba tuổi cũng sẽ tự  lên kế hoạch cho bản .
 là hai đứa nhỏ cần   chăm sóc, cô ở xưởng chế biến thịt trả giá nhiều như     tìm phúc lợi cho hai đứa   nhà giữ trẻ  ?
Đương nhiên ở  chỗ  cũng chẳng  là kế lâu dài.
Trước tiên  cần  đến việc Vương Húc Phương và Tiêu Kiến Tân luôn coi cô là cái gai trong mắt, ngay cả hiện tại tạm thời  thể để Dương An Định chế trụ thì thế lực của Tiêu Kiến Tân cũng   là ngọn đèn cạn dầu.
Tưởng tượng đến bộ dáng Dương An Định lúc   thấy  là thèm nhỏ dãi là Chu Tú Tú  thấy buồn nôn.
Lần  chẳng qua chỉ thuận tay đáp bậc thang cho ông  xuống, nhưng còn về  thì  đây?
Tất cả những vấn đề  đều  Chu Tú Tú tinh tế suy xét, nhưng việc  cũng  thể vội vàng mà cần  suy tính lâu hơn.
Việc cấp bách  mắt vẫn là  đón Tiểu Niên và Tiểu Uyển!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-144.html.]
Nghĩ đến bộ dáng mới mẻ khi mới lên thành phố của hai đứa nhỏ, khoé miệng Chu Tú Tú  khỏi lộ  ý  nhẹ nhàng.
Cô  lập tức xuất phát  xe buýt đón bọn nhỏ thôi!
Mà trong lúc Chu Tú Tú đang  xe buýt trở  thôn Thứu Sơn thì Bùi Hi Bình đang   khỏi đồn công an.
Sắc mặt  trầm tĩnh, trong đầu nhớ  lời    của công an.
"Đồng chí,  chỉ  tên họ của  nhưng   rốt cuộc tên của  là mấy chữ nào ? Hiện tại chúng    ngoài đều dựa  chứng minh thư, ngay cả chứng minh thư  còn   thì chúng  thật sự cũng   biện pháp nào xác nhận   phận của !"
Đây   là  đầu Bùi Hi Bình nếm thử cảm giác tìm   phận của chính , nhưng cũng    cuối cùng.
Không  bất cứ ai hy vọng bản   xác định  cuộc sống sinh hoạt của ,  cũng   ngoại lệ.
Ở đơn vị,  là công nhân viên chức chính thức,  việc  quyết đoán   hy vọng  thể thăng chức.  chỉ     bởi vì    cách nào chứng minh   phận của ,  sẽ   biện pháp rời khỏi nơi ,  nhiều khả năng thăm dò hơn.
Còn hiện tại   cùng Chu Tú Tú xác định quan hệ,   càng   ở  xưởng chế biến thịt , chịu gông cuồng xiềng xích của Tiêu Kiến Tân.
"Đồng chí." Một giọng  trong trẻo đột nhiên vang lên  Bùi Hi Bình dừng bước chân .
Phía   một nữ công an ăn mặc đồng phục  mặt nở nụ  e lệ, nhẹ giọng : " cảm thấy việc  cũng   chỉ  thể dậm chân tại chỗ! Trước hết  cứ nhớ rõ  quê nhà của  là ở ,  đó  thể nhờ  phía  hoặc đơn vị quốc doanh trong huyện, trường học, còn cả quân đội hỏi một chút xem ở đây   nào mất tích ,  lẽ sẽ  tiến triển gì đó?"
Thấy   lên tiếng, nữ công an trẻ tuổi còn  thêm: "Bởi vì    thảo luận qua,  xem khí chất của  chắc hẳn là   văn hoá."
Cô  nghĩ nghĩ  cất giọng trong trẻo: "Ví dụ như  đó  lẽ  là nhân viên  việc trong cục, thầy giáo dạy trong trường hoặc  thể là quân nhân thì ?"
Lời  của nữ công an  cũng là kết quả mà vài  bọn họ thảo luận .
Mọi  đều  thoạt  Bùi Hi Bình  khí chất  bình thường,       là nông dân  ruộng, thậm chí    thể còn là    phận  địa vị.
DTV